Ông thật là muốn về hưu, chỉ là đối thoại với một người trẻ tuổi, hơn nữa chỉ là gọi điện thoại mà thôi, lại có thể sợ tới mức hận không thể tất cả huyết áp, máu, cholesterol gì đó đều vọt lên.
Cục trưởng cục cảnh sát lại lau mồ hôi, nhìn cấp dưới mặc cảnh phục bên cạnh,
“Đi liên hệ thư ký của Kỳ thiếu.”
“Vâng”
Nam Tiểu Tố nhe răng cười với cô gái bên cạnh, động đến vết bầm tím nơi khóe miệng đau đến oa oa kêu to,
“Xem đi Hoa Hoa, tớ đã nói gì, nhất định không có việc gì, xem cậu khẩn trương như vậy kìa, linh hồn nhỏ bé hận không thể đều mất luôn”
Bởi vì "Mộc Cẩn" trong tên của Hạ Mộc Cẩn là một loại hoa, cho nên Nam Tiểu Tố liền thân mật đặt cho người ta một nick name “Hoa Hoa”, cứ thế nháy mắt liền hạ thấp phong cách thanh tân đạm nhã trong tên người ta xuống, gọi lên liền có một loại cảm giác xu hướng nông thôn quen thuộc ~~~
Nam Tiểu Tố vừa nói còn vừa vỗ ngực, quả nhiên là nữ trung hào kiệt.
Hạ Mộc Cẩn cũng nhịn không được cười, mặt mày vốn ngưng đọng của giãn ra, lộ ra đạm uyển tốt đẹp, lại thật thở phào một hơi, hạ giọng nói,
“Có thể không khẩn trương sao, chúng ta đều đã đập vỡ đầu người ta.”
“Ai bảo tên hạ lưu đó động tay động chân với cậu chứ, người là tớ đánh, không liên quan tới cậu, cậu đừng giành công với tớ”
Nam Tiểu Tố tiếp tục vỗ ngực, khóe miệng Hạ Mộc Cẩn run lên, nhanh chóng bắt lấy tay cô ngăn cản nói,
“Đừng vỗ, vỗ nữa sẽ càng phẳng đấy.”