Thịnh Vị Ương quay đầu, có chút hoảng thần tiếp tục nhìn chằm chằm tin tức trên TV, lại phát tới hình ảnh Thịnh Viễn Hải ở ngục.
Tay nhỏ của Thịnh Vị Ương run lên, cầm dao gọt hoa quả trực tiếp cắt tới trên ngón trỏ tay trái, nháy mắt, máu đỏ tươi ào ạt chảy ra.
“Tí tách” không ngừng nhỏ ở trên sàn nhà màu trắng lạnh lẽo, nhìn qua sinh sôi chói mắt.
Một trận đau đớn đột nhiên truyền đến, Thịnh Vị Ương còn chưa có phản ứng kịp, người đàn ông trên sô pha bên cạnh đã bổ nhào qua, lệ thanh gào thét,
“Thịnh Vị Ương, cô lại đang phát ngốc cái gì!”
Hoàng Phủ Bạc Ái bắt lấy tay bị thương của Thịnh Vị Ương, gắt gao bóp vết thương không ngừng chảy máu trên ngón trỏ, sau đó đặt ở trong miệng hút một búng máu, phun vào thùng rác.
Mãi cho đến khi miệng vết thương khép lại, ánh mắt Thịnh Vị Ương vẫn là ngây ngốc, trong đầu chỉ có một vấn đề không ngừng hiện lên,
“Hoàng Phủ ba tuổi đang làm gì?”
Hoàng Phủ Bạc Ái gắt gao trừng mắt nhìn ngón trỏ của Thịnh Vị Ương, miệng vết thương không dài, nhưng có chút sâu, còn có thể nhìn thấy thịt hồng nhạt bên trong.
……
“Tự mình ấn!”
Khuôn mặt Hoàng Phủ Bạc Ái lại trầm xuống rống một tiếng, sau đó đứng dậy đi đến quầy cách ô bên cạnh TV cầm hộp thuốc lại đây, một phen kéo cánh tay Thịnh Vị Ương qua, dùng cồn và bông tăm tiêu độc.
……
Thịnh Vị Ương đau đến suýt chảy nước mắt, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nháy mắt nhăn lại một chỗ, cắn răng cũng hút một ngụm khí lạnh,
“Ưm……”
Câu tay đứt ruột xót, nói rất đúng.
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng liếc một cái, ngữ khí không tốt,
“Biết đau? Cho cô lại phát ngốc! Xứng đáng đau chết cô!”
Tuy rằng ngoài miệng ác độc gào thét cô, động tác xoa bông tăm trong tay lại nhẹ nhàng.