Cổ Thịnh Vị Ương uốn éo, yên lặng cắn miệng nhỏ một chút, nghẹn lại!
Điểm khó chịu khi thức dậy này của hai cha con Hoàng Phủ Thí và Hoàng Phủ Bạc Ái vẫn là rất giống nhau, đột nhiên bị đánh thức, sắc mặt Hoàng Phủ Thí tự nhiên khó coi.
Không nghĩ tới vừa nhìn cửa, lại thấy được tiểu súc sinh nhà mình, nhìn đức hạnh mặt đầy sát khí văng khắp nơi này, liền biết khẳng định không có chuyện tốt gì!
Bởi vì trước nay thằng nhóc chết tiệt này đều không chủ động đi tìm ông!
……
“Hoàng Phủ Thí”!
Mặt Hoàng Phủ Thí trực tiếp suy sụp! Trong miệng ghét bỏ quát,
“Mẹ nó**! Sáng sớm gõ cửa giống như đánh giặc, còn có tâm đạo đức công cộng không hả! Lão tử đánh chết mày!”
Thịnh Vị Ương yên lặng sờ sờ cái mũi.
Tâm đạo đức công cộng?
Emp, sao ngài có thể nói ra năm chữ này? Hình như hai cha con các người hẳn là đều không có bất luận quan hệ gì với từ này đi →_→
Hoàng Phủ Thí khép áo ngủ lại, ngữ khí lạnh băng càng không tốt,
“Tìm lão tử có chuyện gì?”
Ông tự nhiên biết, tiểu súc sinh nhất định là có chuyện mới tìm ông.
Gần như lời nói vừa rơi xuống đất, chợt!
Hoàng Phủ Bạc Ái lập tức xông lên, vung nắm tay cao cao lên, hung hăng đánh về phía mặt Hoàng Phủ Thí! Ánh mắt sa sút tràn ngập hận ý!
Thịnh Vị Ương thở nhẹ một tiếng!