Nam Tiểu Tố càng trịnh trọng vỗ vỗ bả vai Bạc Tứ, sau đó một phen ôm lấy cổ Thịnh Vị Ương, tóc ngắn màu vàng hồng trên trán vung lên, sức hút men quả thực bạo biểu nói,
“Bà xã của tôi, tôi tới bảo hộ, anh phụ trách chân chạy làm việc vặt là được rồi”
Sau đó kéo Thịnh Vị Ương tiếp tục đi dạo cửa hàng thời trang tiếp theo.
Tròng mắt Bạc Tứ đều sắp trừng rớt ra rồi, khóe môi kéo một cái, theo ở phía sau lẩm bẩm trực tiếp gào thét,
“Nam tiểu thư, thiếu phu nhân là vợ của thiếu gia nhà chúng tôi……”
Nam Tiểu Tố lạnh lùng liếc mắt một cái,
“Tiểu Ương Tử, vệ sĩ chồng cậu phái cho cậu hoá ra là kẻ chọc cười à!”
Thịnh Vị Ương cũng quay đầu lại thoáng nhìn,
“Xác thật rất chọc cười.”
“Nhưng mà rất bảo vệ cậu! Xem ra cậu - Hoàng Phủ thiếu phu nhân được lòng người rất tốt đó!”
“Đó là cần thiết! Cũng không nhìn xem tớ là ai!”
“Quả nhiên là bà xã đại mỹ nữ mị lực vô biên người gặp người thích hoa gặp hoa nở của tớ ~~~”
“Ừ hừ!”
“Ha ha ha……”
……
Nghe thiếu phu nhân nhà mình giống như tự kỷ nói chuyện với khuê mật của cô, Bạc Tứ nhịn không được hàm răng run rẩy.
Anh rốt cuộc biết vì sao lần trước sau khi Bạc Tam bồi thiếu phu nhân cùng nhau đi dạo phố trở về liền là đức hạnh kia rồi, ừ, tuyệt đối là bị hai nữ thần cấp bậc nữ thần kinh này kích thích →_→.
Đột nhiên, trong đầu Bạc Tứ chợt lóe, nhớ tới lần trước anh giống như nghe thiếu gia từng nói, gần đây Kỳ nhị thiếu đánh đến lửa cháy với khuê mật thiếu phu nhân.
Ách, hẳn sẽ không phải chính là……
Bạc Tứ quyết đoán yên lặng câm miệng, giờ phút này nội tâm độc thoại là,
“Ừ, hai người phụ nữ này đều không phải là chủ nhân có thể chọc →_→.”
Chuyện phát sinh kế tiếp, cũng xác thật chứng minh điểm này rồi.