Hoàng Phủ Bạc Ái không có nói với Thịnh Vị Ương, thật ea Jay mà cô quen biết, chính là Kiệt Hận Thiên, thiếu gia tập đoàn Kiệt thị.
Người đàn ông kia tàn nhẫn lãnh lệ giống như anh, càng là kẻ địch lâu âăm không chết không thôi của anh
Anh chỉ là nói với cô, anh hiểu lầm cô, như thế mà thôi.
Bởi vì, con báo nhỏ của anh đã đủ thương tâm, nếu anh lại nói với cô, Thịnh Vị Ương, người cô vẫn luôn cho rằng là bạn bè tốt, thật ra hoàn toàn không phải bộ dáng tưởng tượng trong lòng cô, chỉ sợ cô sẽ càng khổ sở.
……
Bỗng chốc, người đàn ông hơi câu khóe môi, ở trong lòng thầm nghĩ, Hoàng Phủ Bạc Ái, khi nào thì mày để ý qua người khác vui hay không? Chỉ cần chính mày cao hứng không phải là được rồi ư.
Nhìn vẻ mặt giật mình của cô gái nhỏ trong lòng ngực, Hoàng Phủ Bạc Ái lại có thể mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Thịnh Vị Ương bừng tỉnh hồi hồn, nghênh đón mắt sâu gần như tràn ngập ôn nhu của người đàn ông, lại ở trong lòng yên lặng rít gào khinh bỉ chính mình,
“Đồng chí Thịnh Vị Ương, mày nha thanh tỉnh một chút đi!
Đừng lại bị mỹ sắc mê hoặc nữa! Chỉ một câu ‘ tôi hiểu lầm cô ’ liền cho qua sao? Một ngày nào đó thật sự sẽ chết trong tay anh ta đó……”
Trong miệng Thịnh Vị Ương lầm bầm lầu bầu
“Tên này có độc, tên này có độc……”
Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô gái nhỏ lại biến hóa biểu tình phong phú, độ cong nhấc lên bên môi Hoàng Phủ Bạc Ái càng sâu, Thịnh Vị Ương lại có thể hoa hoa lệ lệ đỏ mặt.
“Thịnh Vị Ương, đừng bực bội với tôi?”
……
“Rầm” một tiếng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Thịnh Vị Ương nhiễm lên bạo hồng, anh, anh…… đây là đang dỗ cô sao?
Thịnh Vị Ương gắt gao ổn định nai con chạy loạn trong ngực, cứng đờ xoay cổ qua, vô cùng kiêu ngạo hừ một tiếng, thưởng bốn chữ,
“Không có khả năng.”
“Cô muốn như thế nào?” Hoàng Phủ Bạc Ái khẽ nâng hàm dưới.
“Tôi muốn thế nào đều có thể sao?” Thịnh Vị Ương lạnh lùng thoáng nhìn.
“Ngoại trừ rời khỏi tôi.” Ngữ khí người đàn ông chợt âm lệ.
Trong lòng Thịnh Vị Ương cả kinh, có chút hoảng hốt, anh thực sợ cô rời khỏi anh sao?