Thịnh Vị Ương đột nhiên sáng ngời có thần hỏi anh, “Hoàng Phủ ba tuổi, nick của anh không phải do chính anh đặt đúng không”
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái kéo một cái, ở trong lòng tức giận mắng vị Sở thiếu nào đó, mẹ nó cái gì mà “Bạc Ái nhất thâm tình nhất”, anh đều bị ghê tởm chết rồi.
Thịnh Vị Ương cố nâng khóe miệng, không phúc hậu cười cười, sau đó ôm sổ vẽ ký họa của cô phác thảo những nét đơn giản, phía trên đó chính là vụn vặt mỗi ngày của cô, còn ghi chép tâm tình của cô, liền giống như sổ nhật ký.
Hoàng Phủ Bạc Ái dựa tới,
“Thịnh Vị Ương, cô lại đang làm gì”
“Anh quản tôi.” Thịnh Vị Ương tay mắt lanh lẹ chặn giấy vẽ.
Hoàng Phủ Bạc Ái đen mặt, “Đưa cho tôi xem”
“Tôi không cho”
Thịnh Vị Ương bảo hộ ở trước ngực, một bộ dáng thề sống chết chống cự,
“Đừng cho là tôi không biết anh xem hết Weibo của tôi rồi, cái này nói sao cũng không cho anh xem, dù sao cũng phải cho tôi giữ lại một chút riêng tư chứ.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lại có thể chột dạ ho hai tiếng, sau đó khinh thường liếc mắt nhìn một cái, khẩu thị tâm phi châm chọc nói,
“Không xem liền không xem, rác rưởi gì đó, cô cho tôi xem cũng không xem.”
“Đây chính là anh nói,” Hai mắt âm trầm của Thịnh Vị Ương vọt lên ánh sáng xanh, “Hoàng Phủ ba tuổi, nếu anh thừa dịp lúc tôi ngủ nhảy tới nhìn trộm, một chút hảo cảm cuối cùng của anh ở trong lòng tôi sẽ vứt bỏ hoàn toàn không còn.”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “......”