Quanh hơi thở, lượn lờ hương rượu vang đỏ nồng đậm, còn có mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh, nước mắt nóng bỏng, càng thêm không ngăn được lăn xuống.
Mắt đen của Hoàng Phủ Bạc Ái chợt sâu.
Gần như sắp bị nước mắt Thịnh Vị Ương thiêu đốt tâm!
Hơi buông ra một chút, cúi đầu, cẩn thận hôn đôi mắt của cô, hôn tới từng giọt nước mắt trong suốt, dọc theo răng thấm vào.
Thật mặn! Thật chát! Tựa như tâm anh vừa vui lại buồn!
Bỗng chốc, môi mỏng hé mở,
“Tiểu Vị Ương, vì sao lại trở về?”
Thịnh Vị Ương lại nện đôi bàn tay trắng như phấn ở trên xương vai của anh, quản anh vừa rồi có đánh nhau với Kiệt Hận Thiên hay không! Thực khinh bỉ liếc xéo anh,
“Nha! Anh kêu em cút thì em liền cút sao, em không phải sẽ rất mất mặt ư!”
Nói xong, Thịnh Vị Ương lại rất khoe khoang nhướng mày, phối hợp biểu tình khóc dính đầy mặt, rất kinh điển, nếu không phải hiện tại trường hợp không khí không đúng, anh nhất định đánh cái đức hạnh này của cô.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, bỗng chốc dừng một chút, sau đó lại ôm cô, đây là bảo bối cuộc đời này của anh,
“Thực xin lỗi, Tiểu Vị Ương, dọa đến em.”
Đột nhiên biết chính mình không phải con gái ruột của cha mẹ, lại có thể còn là quan hệ anh em họ với anh, rõ ràng chính cô đều bị dọa sợ, nhưng mà, cô còn nghĩa vô phản cố chạy trở về, trở lại bên người anh, an ủi anh, giữ lấy anh.
Cô gái ngốc này của anh, thật là cực kỳ ngốc nghếch!
Bỗng dưng, cái mũi Thịnh Vị Ương lại không nhịn được lên men, lúc anh buông tay cô ra, cô rất thương tâm!
Trong nháy mắt kia, thật sự giống như toàn bộ thế giới đều tối đen! Cái loại tuyệt vọng không nhìn thấy ánh sáng này, cô không bao giờ muốn có!
……
Giọng nói đã khóc nghe không quá thanh thúy, ông ông,
“Ba tuổi, anh nha về sau còn dám bảo em cút lần nữa thử xem! Em sẽ khiến anh cả đời đều không tìm thấy em!”
Lại dùng sức lau nước mũi một phen, càng chà lau lung tung ở hõm vai Hoàng Phủ Bạc Ái.