Hoàng Phủ Bạc Ái trố mắt đen sâu.
Chợt, kinh bắn ra một đạo ánh sáng thậm chí còn chói mắt hơn ánh mặt trời, môi mỏng tà hồng nói một câu, lại có thể cười đến hàm răng đều lộ ra, vẻ mặt ngu dại,
“Bà xã.”
Hoàng Phủ Bạc Ái cúi người dựa tới, liền muốn hôn lên cái miệng nhỏ của cô, lại bị một cái tát của Thịnh Vị Ương chặn trở về, đặc biệt ghét bỏ mắng,
“Anh cút đi! Lúc này biết gọi là bà xã rồi sao? Vừa rồi mặt hung đến hận không thể một chân đá em xuống xe.”
“Ai bảo vừa rồi em không nói rõ ràng với anh!” Tâm tình vị thiếu gia kiêu ngạo nào đó rất tốt, khoe khoang đến muốn mệnh, mặt không đỏ tâm không nhảy cãi lại.
“Này còn cần phải nói sao?” Thịnh Vị Ương thưởng một mắt trắng trợn tròn, tên này quả nhiên EQ thấp a EQ thấp.
Thịnh Vị Ương lại hỏi anh tiếp,
“Vậy còn anh! Sao lại đột nhiên chạy đến trong tiệm KFC?”
……
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên cứng đờ run rẩy một chút, quyết đoán khai ra anh em, “Là Sở thiếu bọn họ muốn tới đây.”
Thịnh Vị Ương thực bình tĩnh liếc mắt một cái, cười ngọt ngào,
“Ba tuổi, anh còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa không? Em ghét nhất người khác gạt em nha ~~~”
Mí mắt Hoàng Phủ Bạc Ái nhảy nhảy, anh không nghĩ tới muốn gạt cô.
Bỗng nhiên, sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái không được tự nhiên, thậm chí bên tai hơi đỏ, tức giận bão táp rống giận,
“Đúng! Anh đang ghen tị! Không được sao!”
Sắc mặt hung thần kia, giống như nếu Thịnh Vị Ương dám trả lời hai chữ “Không được”, anh liền thật sự diệt cô.
Thịnh Vị Ương hơi ngẩn ra, chờ khi cô phản ứng lại, hai móng vuốt của mình đã ở trên má người đàn ông dáng dấp yêu nghiệt làm càn loạn xoa nhẹ, “Xì” cười,
“Rất được!”