Thịnh Vị Ương cười đến ngoan ngoãn như thỏ,
“Đời này là không có cách nào lĩnh hội, kiếp sau em làm đàn ông, anh làm phụ nữ, em sẽ thử một lần.”
Thịnh Vị Ương kinh sợ phát hiện, cô vừa mới dứt lời, thằng nhãi này lại có thể thần kỳ tiêu mất tức giận, còn tự mình cười ngây ngô, hơn nữa lại ôm cô chặt hơn một chút.
“Ba tuổi, bảo anh đừng ôm đến chặt như vậy mà, cẩn thận thứ đó của em dính lên trên người anh sẽ rất dơ.” Thịnh Vị Ương có chút bất an di chuyển mông.
Hoàng Phủ Bạc Ái liếc mắt nhìn cô một cái,
“Em nói lại lần nữa cho anh”
Thịnh Vị Ương cố nâng khóe miệng,
“Anh có thói quen sạch sẽ, chẳng may dính tới trên người anh khẳng định muốn bão nổi, em cũng không muốn bị anh một chân đá xuống giường đâu.”
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng run rẩy, một phen ghét bỏ buông cô ra, còn dùng sức đẩy đẩy ra bên ngoài,
“Cút đi cút đi cách anh xa một chút”
Thịnh Vị Ương, “.....”
Cút thì cút, quả quyết né người sang một bên, lôi kéo góc chăn liền phủ lên, đưa lưng về phía anh.
Trên giường lớn, mỗ nam trần truồng nằm ở đàng kia, nhìn cô gái nhỏ bên cạnh lưu lại cho anh một cái ót, mặt soái yêu nghiệt vặn vẹo đến không nỡ nhìn thẳng.
Nằm ở trên giường lăn khoảng mười lăm phút, Thịnh Vị Ương vẫn chưa thể khiến cho mình ngủ thiếp đi, rõ ràng hai mí mắt đều chịu đựng không nổi đánh nhau rồi.
Thịnh Vị Ương thật cẩn thận xoay đầu qua, liếc khóe mắt nhìn người đàn ông bên gối, yên lặng nắm tay. Nha, anh lại có thể đã ngủ rồi
Chương 537: Em quay lại cho anh.
Editor: May
Thịnh Vị Ương oán niệm bẹp bẹp cái miệng nhỏ.
Được rồi, cô thừa nhận, không có ôm ấp của anh, cô chính là không ngủ được, nhưng thằng nhãi này lại có thể ngủ đến giống như heo.
Thịnh Vị Ương dịch mông dời qua từng chút.
Ta dịch, ta dùng sức dịch
Không nghĩ tới cánh tay dài của người đàn ông đột nhiên duỗi ra, nhanh như chớp xách theo cô lăn đến trong lòng ngực của mình, bàn tay bá đạo gắt gao phủ ở bên hông của cô, không cho phép cô thoát đi nửa phần.
Trên khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương phủ một tầng mơ hồ, vẫn còn chưa phản ứng kịp, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói tràn ngập từ tính của người đàn ông,
“Em thử lăn thêm một chút nữa xem”
Bỗng chốc, giật mình, giống như toát ra vô số bong bóng màu sắc rực rỡ, ánh đèn nhàn nhạt, cô gái nhỏ lúm đồng tiền như hoa.
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng ngực, khóe môi tà hồng, không tự chủ được nâng lên một chút độ cong, cực hạn sủng nịch.
Cô nói, kiếp sau cô làm đàn ông, anh làm phụ nữ, cho nên, kiếp sau cô vẫn muốn ở bên anh.
Đêm đã khuya.
Ánh trăng sáng trong, sao trời phồn hoa lộng lẫy cũng lặng lẽ thối lui đến màn sân khấu.
Phòng ngủ xa hoa, tiếng trò chuyện của một nam một nữ xuyên thấu qua rèm buông xuống, nhẹ nhàng bay ra ngoài cửa sổ sát đất.
Ngày hôm sau là cuối tuần, sáng sớm Thịnh Vị Ương liền tỉnh dậy, đúng lúc mới vừa 7 giờ.
Gần đây Hoàng Phủ Bạc Ái bị Thịnh Vị Ương lây bệnh, vừa đến cuối tuần liền thích cùng cô vùi ở trên giường ngủ nướng, hơn nữa còn có đủ loại phúc lợi.
Hoàng Phủ Bạc Ái vốn dĩ đã có tức giận khi rời giường, không có cô gái nhỏ trong ngực, tính tình liền càng kém, sắc mặt sắt đen gào thét về phía phòng tắm,
“Cô bé ngốc, em quay lại cho anh”