Bỗng chốc, mắt tiễn Thịnh Vị Ương khẽ run, khuôn mặt nhỏ kinh ngạc hoàn toàn mê mang.
Rốt cuộc là có ý tứ gì?
Cái gì gọi là anh không phải Jay?
Đột nhiên, trong đầu Thịnh Vị Ương có chút hỗn loạn, nhớ lại một năm trước lúc cô và Jay nhận thức.
Giống như lần đó cô mời anh ăn hamburger ở KFC, cảm giác anh cho cô xác thật có chút khác lúc trước, bộ dáng đột nhiên trở nên thực xa lạ.
Lúc ấy cô cũng không để ý, sau đó chậm rãi lại quen thuộc.
Đột nhiên, cả người Thịnh Vị Ương chấn động, ngơ ngẩn ngẩng đầu,
“Chẳng lẽ……Jay và Kiệt Hận Thiên không phải cùng một người ư?”
Ánh mắt nóng bỏng của Kiệt Hận Thiên nhìn cô đột nhiên lung lay một chút, tâm Thịnh Vị Ương cũng trầm xuống thật mạnh theo!
Cảm giác kia, thật giống như thang máy đột nhiên cấp tốc rớt xuống, cả người đều không có trọng lượng, cô thậm chí có chút không thở nổi!
……
Kiệt Hận Thiên không có lập tức trả lời vấn đề của Thịnh Vị Ương, đứng lên, xoay người đi đến sảnh phòng rửa tay của cửa hàng thức ăn nhanh,
Trái tim bất ổn của Thịnh Vị Ương nhảy không ngừng, cực kỳ hoảng loạn.
Rốt cuộc sao lại thế này?
Chờ khi Kiệt Hận Thiên trở ra, mắt Thịnh Vị Ương chợt đâm đau, sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ, giờ phút này anh, giống như thấy Jay ở trên dạ tiệc của nhà họ Dạ đêm đó.
Một bộ tây trang màu đen thuần, tóc tự nhiên hơi uốn thẳng dựng chải về phía sau, giữa mày kiếm đen nhánh, phủ một tầng hơi thở quá mức quỷ quyệt, mặc kệ sâu nồng.
Môi mỏng ửng đỏ, chút ý cười giơ lên đã không thấy.
Chỉ có một đường mím lạnh lẽo, giống như mở miệng, chính là hàn kiếm ra khỏi vỏ, đâm thẳng lòng người, thậm chí ngay cả linh hồn cũng sẽ chấn vỡ!
Kiệt Hận Thiên nhìn mắt tiễn chấn động run rẩy của Thịnh Vị Ương, trong lòng hung hăng đau xót,
“Ương Ương, em nói không sai, Jay và Kiệt Hận Thiên cũng không phải là cùng một người.
Anh là Kiệt Hận Thiên, Jay là Kiệt Hữu Thiên - em trai song bào thai của anh.”
Nói xong, Kiệt Hận Thiên lấy từ túi tiền tây trang ra một tấm ảnh chụp, vuốt đặt ở trước mặt Thịnh Vị Ương