Sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái đã âm trầm đến sắp hạ mưa to, còn là loại gió to cấp tám, khóe mắt giống như dao nhỏ co rút liếc xéo cô.
……
Thịnh Vị Ương “Xì” cười, bổ nhào tới, càn rỡ dựa vào trên vai Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Nhưng mà, em chỉ thích anh.”
Nháy mắt Hoàng Phủ Bạc Ái lại hoa nở ngày mặt trời rực rỡ, cố ý ghét bỏ liếc cô,
“Lăn xa một chút, đừng cản trở anh lái xe.”
Từ sau khi ghế lái phụ xe thể thao có nữ chủ nhân, số lần nam chủ nhân đua xe một tay có thể đếm càng nhiều hơn rồi.
Nhìn lúm đồng tiền xinh đẹp của cô gái, mày kiếm Hoàng Phủ Bạc Ái khẽ nhíu lại, hơi nhíu chặt.
Tiểu Vị Ương nói không sai, vì sao Lạc Trạch đuổi theo cô không buông chứ?
Tiểu Ngũ hội báo nói, từ lần trước Lạc Trạch hôn mê nằm viện, mãi cho đến hôm qua mới xuất viện, liền lập tức lại nhảy nhót theo dõi Tiểu Vị Ương.
Nhưng mà, không giống Kiệt Hận Thiên, trực tiếp biểu đạt tình yêu với bà xã của anh?
Đáng chết!
Anh lại có thể đến bây giờ cũng chưa còn có điều tra ra! Bỗng chốc, ấn đường nhíu lại hung hăng nhảy dựng, không khỏi luống cuống một chút.
……
Cửa trường đại học E.
Xe thể thao Lotus vừa mới chuẩn bị khởi động, từ phía sau đột nhiên lái lên một chiếc xe, trực tiếp chặn đường đi.
Bạc Tuyển xuống xe, đi đến bên xe thể thao, “cốc cốc”, gõ gõ cửa sổ xe.