Hoàng Phủ Bạc Ái vừa đi đi vào, liền thấy Thịnh Vị Ương vẫn ngồi nửa dựa vào ở đầu giường như cũ, nhịn không được gắt gao nhíu mày.
Đáng chết! Người phụ nữ này cứ vẫn luôn ngồi như vậy cả một buổi trưa sao? Không biết phía sau lưng bị thương cần nằm xuống để nghỉ ngơi nhiều ư!
Bạc Tứ Bạc Ngũ, các ngươi đều chết rồi sao!
Ngoài cửa phòng, hai người nào đó tỏ vẻ bọn họ thật tình rất vô tội, là thiếu phu nhân vẫn luôn kiên trì muốn ngồi mà……
Khóe mắt Bạc Tứ tuôn nước mắt, “Tiểu Ngũ, gần đây tính tình thiếu gia càng tệ hơn.”
Bạc Tuyển trong trẻo lạnh lùng thoáng nhìn, “Đã nhìn ra.”
Bạc Tứ tiến đầu tới, “Tiểu Ngũ, về sau liền dựa vào cô chống đỡ sư tử hống của thiếu gia!”
Bạc Tuyển quyết đoán dùng một chân đá qua.
Bạc Tứ, “……”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái bưng bàn ăn đi qua.
“Rầm” một tiếng, đặt thật mạnh ở trên tủ đầu giường, canh gà bên trong lại không rơi ra một giọt.
Nhưng mà, Thịnh Vị Ương thật giống như hoàn toàn không phát hiện Hoàng Phủ Bạc Ái, bộ dáng khuôn mặt nhỏ ngốc ngốc, vẫn nhìn ngoài cửa sổ như cũ.
Bầu trời sáng trong đều đã điểm đầy sao, từng ngôi sao lóe lên ánh sáng.
Hoàng Phủ Bạc Ái “bùm bùm bùm” đỉnh đầu phun lửa, lệ khí càng tăng vọt,
“Thịnh Vị Ương, ăn cơm!”
Khóe môi Bạc Tứ ngoài cửa phòng hung hăng kéo một cái, khóe mắt trực tiếp hướng sang phải,
“Thiếu gia, ngài đây là dỗ người hay là mắng chửi người vậy, thiếu phu nhân sẽ nghe ngài mới là lạ……”
Thật là ghét bỏ đến không muốn không muốn.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái kéo ghế dựa qua ngồi xuống, ánh mắt hung ác nham hiểm gắt gao trừng mắt nhìn Thịnh Vị Ương.
Lúc này Thịnh Vị Ương mới chuyển mắt tới, nhìn người đàn ông trước mắt, ánh mắt bình tĩnh thậm chí không có chút gợn sóng nào, liền nhìn anh nhàn nhạt như vậy.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại có thể bị cô nhìn đến trong lòng hốt hoảng.