Hoàng Phủ Bạc Ái vươn tay dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt Thịnh Vị Ương.
Con báo nhỏ phúc hắc này là vợ của ai hả! Anh! Nhìn vẻ khoe khoang này nha, anh đáng chết cực kỳ thích!
Thịnh Vị Ương lại đặt điện thoại ở một bên, sau đó lấy khăn lông bắt đầu thay Hoàng Phủ Bạc Ái tắm rửa, vừa nói, khóe miệng còn treo nụ cười ngọt ngào,
“Ba tuổi, anh không cảm thấy tháng sau cử hành hôn lễ có chút gấp gáp à?”
Hoàng Phủ Bạc Ái tiếp tục xoa mặt cô, anh rất thích cảm giác lòng bàn tay lướt qua má cô, tựa như nghiện, vừa đáp,
“Tiểu bảo bảo không cần nhọc lòng, chỉ cần chờ chờ làm cô dâu của anh là được rồi, anh ước gì ngày mai liền cưới em.”
“Phốc……”
Thịnh Vị Ương lại không nhịn được cười,
“Tiểu bảo bảo? Ba tuổi, đây cũng là anh học được ở trên Weibo?”
……
Cách hơi nước sương mù, cô mơ hồ thấy bên tai hơi phiếm hồng của mỗ nam, vẻ mặt Hoàng Phủ Bạc Ái cứng đờ khai báo nói,
“Không phải, Quý yêu nghiệt dạy, cậu ta nói đây là nick name, gọi như vậy em sẽ rất vui vẻ.”
Mặt mày Thịnh Vị Ương liền nhu hòa, nhẹ nhàng véo véo lòng bàn tay của anh,
“Thật là một đứa bé EQ thấp……”
Bên tai hơi phiếm hồng của vị nào đó càng đậm màu, một phen nắm lấy cánh tay ngọc ngó sen của Thịnh Vị Ương, giật nhẹ khóe miệng, vẻ mặt mất tự nhiên,
“Vậy bà xã, em vui không.”
Thịnh Vị Ương gật đầu thật mạnh,
“Đặc biệt vui vẻ! Nhưng mà anh đừng gọi em là tiểu bảo bảo.”
“Vì sao?” Mỗ nam tò mò như bé cưng hỏi.