Hồi lâu, một nụ hôn sâu bá đạo mà đau khổ, hô hấp đều hòa tan bên nhau.
Da thịt trắng nõn của Thịnh Vị Ương dần nhiễm đỏ ửng, cực kỳ kiều mị.
Hoàng Phủ Bạc Ái nâng eo mềm mại của cô, mắt đen thâm thúy, ánh mắt nhiệt tình nhìn cô, sinh sôi dụ hoặc.
……
Gương mặt Thịnh Vị Ương chợt khô nóng, khí nóng cuồn cuộn càng lan tràn ra, nhanh chóng duỗi cánh tay đẩy anh ra, vừa hỏi,
“Ba tuổi, mặt em có phải rất đỏ không?”
"Ừ,” Hoàng Phủ Bạc Ái gật hàm dưới rất nhẹ, giương mày lên “Rất đỏ, đỏ đến làm anh rất muốn phạm tội.”
Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương chợt quẫn, lại đá một chân vào trên cẳng chân Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Anh cút đi!”
Sau đó khom lưng, chui ra từ dưới nách Hoàng Phủ Bạc Ái, chạy ra ngoài cửa phòng học.
Hoàng Phủ Bạc Ái cũng đi ra ngoài theo.
Trên đường gạch đỏ rừng cây, Hoàng Phủ Bạc Ái một phen kéo lấy tay nhỏ Thịnh Vị Ương, nắm ở lòng bàn tay, mười ngón nắm chặt.
Thịnh Vị Ương nghiêng đầu nhìn anh, nhìn nhau cười.
Ánh mặt trời xuyên qua cành lá rậm rạp chiếu xuống, ánh sáng loang lổ ở trên mặt gạch chớp động nhảy lên.
Một khắc kia, trong lòng thật giống như toát ra vô số bong bóng bảy màu rực rỡ, nổ tung tiếng vang hạnh phúc.
Anh dắt cô, cứ như vậy vẫn luôn đi xuống.
Cuộc đời này không phụ.