Hoàng Phủ Bạc Ái lại hơi chuyển động mắt đen, xuyên thấu qua kính chiếu hậu, nhìn xe thể thao Lotus ở đường cái đối diện, môi răng hồng nhạt tràn ra giọng nói tà lạnh,
“Lạc Trạch, đuổi theo em.”
“Ách……” Khóe môi Thịnh Vị Ương run rẩy một cái thật sâu, “Lạc thiếu kia?”
“Ừ, con trai tư lệnh quân chính.” Hoàng Phủ Bạc Ái gật đầu, ánh mắt liếc nhìn cô càng thêm âm trần, “Đuổi theo em cả thành phố.”
……
Thịnh Vị Ương bỗng chốc cười, thiên chân vô tà chớp chớp mắt, vừa rồi cô chưa nói gì, cũng không biết cái gì.
Buông tay, quay đầu, nhìn thẳng phía trước,
“Ba tuổi, chúng ta mau về nhà, em rất đói nha!”
Khóe mắt Hoàng Phủ Bạc Ái hướng sang phải, xem thường.
Nha!
Giả vờ tạm thời mất trí nhớ với anh đúng không!
Hoàng Phủ Bạc Ái một phen bóp chặt eo Thịnh Vị Ương, còn chưa nói lời nào, Thịnh Vị Ương liền bắt đầu lăn lộn oa oa kêu ở trong lòng ngực của anh,
“Ba tuổi, em tuyệt đối tuyệt đối không quen biết Lạc thiếu kia nha, anh không thể oan uổng em……”
Hoàng Phủ Bạc Ái trực tiếp tát một cái, nhẹ vỗ trên ót lắc lư của Thịnh Vị Ương,
“Lão tử nói em nhận thức Lạc thiếu từ khi nào?”
“Vậy sao anh véo em?” Thịnh Vị Ương mị nhãn huỳnh huỳnh vừa nhấc mắt, một bộ dáng ủy khuất “Em sẽ khóc cho anh xem”.
……