Bỗng nhiên, tâm tình Hoàng Phủ Bạc Ái rất tốt.
Anh phát hiện con báo nhỏ trước mắt này cũng chính là miệng không buông tha người, nói chuyện độc địa một chút, thật sự mà nói, người phụ nữ này hoàn toàn không có ý xấu gì.
Rõ ràng là miệng anh bị cô đụng bị thương, vẻ mặt tự trách khổ sở của cô, thậm chí làm anh có loại ảo giác cô sắp đau chết.
Con báo nhỏ, cô vẫn là quá chưa đủ kinh nghiệm!
……
Môi mỏng Hoàng Phủ Bạc Ái hơi câu lên một chút, ngữ khí lãnh mị cũng không có chút thay đổi, mang theo hài hước trêu chọc,
“Ai cho cô làm.”
Thịnh Vị Ương đang ở trong lòng vẽ vòng tròn nguyền rủa vị thiếu gia ăn nào đó ăn mì không có gói gia vị
Đột nhiên nghe thấy một câu như vậy của anh, càng không có nghe được trêu chọc trong giọng nói của anh, nghĩ lầm anh lại đang chèn ép chính mình.
Khuôn mặt nhỏ bạo phát phấn hồng, nắm cổ quay đầu liền rống,
“Đúng vậy! Tôi chính là tay tiện, mới có thể thu dọn giúp anh!”
---
Lại lập tức đụng phải ánh mắt tà mị của người đàn ông, anh nhìn chằm chằm cô, thân hình lười biếng dựa ở trên cửa tủ quần áo, khoanh tay trước ngực, thậm chí khóe môi còn mang theo ý cười.
Khóe môi Thịnh Vị Ương run rẩy một cái,
“Ách……”
Tình huống như thế nào?
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao cô cái gì cũng không nhớ rõ chứ! Sao đột nhiên, người đàn ông này lại lập tức thay đổi phong cách?