Ngoài cửa phòng bệnh, hai người đàn ông còn đang vô hạn khinh bỉ lẫn nhau.
Tựa như Hoàng Phủ Bạc Ái và Kiệt Hận Thiên hiểu rõ nhau cực kỳ, thủ hạ của Hoàng Phủ Bạc Ái và thủ hạ của Kiệt Hận Thiên tự nhiên cũng điều tra đối phương đến thấu triệt.
Bạc Tứ chuyển tròn vo trợn mắt một cái,
“Thủ hạ của Kiệt Hận Thiên gọi là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, thật là thổ địa đến bỏ đi, sao không gọi là Thổ Thổ!”
A Thổ kéo mắt càng ghét bỏ trừng mắt nhìn trở về,
“Sớm biết rằng mấy tên thủ hạ của Hoàng Phủ Bạc Ái có một kẻ ngu ngốc, không nghĩ tới chính là thứ này nha!”
“Anh trừng cái gì mà trừng!”
“Anh không trừng tôi sao biết tôi đang trừng anh!”
“……”
“……”
Hai người chán ghét lẫn nhau
……
Phòng bệnh, chỉ còn lại có hai người đàn ông.
Kiệt Hận Thiên dựa vào giường bệnh, lạnh lùng ôm ngực, ánh mắt hàn lệ liếc nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Anh tới đây làm gì? Ương Ương đâu?”
“Xoẹt ~!”
Hoàng Phủ Bạc Ái lập tức lại phát cáu, anh cực kỳ chán ghét Kiệt Hận Thiên gọi tên của con báo nhỏ, gọi đến thân mật như vậy, gọi em gái anh ta chứ gọi!
Nhưng mà nghĩ lại nghĩ, Kiệt Hận Thiên cũng chỉ có thể thỏa nguyện ngoài miệng, con báo nhỏ là vợ của anh! Ngọn lửa thiêu đốt ở ngực lại yếu bớt một chút.