Khóe miệng Hoàng Phủ Bạc Ái chợt kéo một cái.
Vì sao anh đột nhiên có loại cảm giác mãnh liệt nhảy vào trong hố lớn mà con báo nhỏ đã đào sẵn cho anh……
Đột nhiên, khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương chợt 囧, thực khinh thường nhìn anh,
“Ba tuổi, hẳn không phải là anh hoàn toàn không biết chơi bóng rổ chứ?”
Hoàng Phủ Bạc Ái suýt quăng cánh tay ném bay cô, hàm răng cắn đến vang ken két, chợt rít gào,
“Lão tử biết!”
Thịnh Vị Ương lại lập tức cười đến mặt trời rực rỡ ngày tháng ba, chớp đôi mắt, lông mi dáng dấp xinh đẹp thậm chí mơ hồ xẹt qua hàm dưới của anh,
“Ba tuổi, mau, ứng chiến ứng chiến!”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Quả nhiên, anh lại mắc mưu của con báo nhỏ phúc hắc rồi!
……
Trên sân vận động bóng rổ của đại học E, đã có gần trăm người tới vây xem, nam sinh nữ sinh đều có.
Lúc này Thịnh Vị Ương mới từ trong miệng bạn học khác biết được, tiểu thịt tươi tỏ tình với cô là tiên phong trong đội bóng rổ trường học, thực lực tuyệt đối số một.
“Đánh cuộc như thế nào?” Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng liếc một cái.
Trong lòng soái học đệ lại chợt gấp gáp đập một nhịp, còn chưa nghĩ tốt, đã mất đi quyền lên tiếng, giọng nói nhiếp phách lạnh lẽo của người đàn ông lại vang lên,
“Ai quăng vào mười bóng trước liền thắng, người thua lõa thể chạy một vòng trong sân bóng rổ.”
Soái học đệ chợt cả kinh, mặt tràn đầy chấn động.