Thịnh Vị Ương lại khoe khoang nhếch cái đuôi khổng tước lên, gác lên cổ Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Ai kêu ba tuổi yêu tôi chứ!”
Một đám người nhi, “……”
Động tác nhất trí quay đầu, run bả vai.
Yên lặng thầm nghĩ, thật ra, Hoàng Phủ cậu thu nhận bà xã của cậu, cũng rất làm cống hiến cho xã hội chủ nghĩa.
……
Chụp ảnh cưới cả một ngày, buổi tối sau khi tập thể chúc mừng cho Hoàng Phủ Bạc Ái, đã bị lấy lý do “số lượng bóng đèn quá sáng” vô tình đuổi đi rồi.
Thời gian còn lại thẳng đến 12 giờ rạng sáng đều là thời gian vợ chồng kiêu ngạo đơn độc hẹn hò.
Trước khi đi, một đám còn cười đến đặc biệt tà ác nhìn nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, Hoàng Phủ Bạc Ý rất lưu manh nhướng mày,,
“Lão ca, vậy tụi em liền công thành lui thân ~~~”
Nam Tiểu Tố cho Thịnh Vị Ương một cái ôm gấu thật mạnh, tiến đến bên tai của cô, rất bá đạo nói một câu,
“Tiểu Ương Tử, ở trong mắt tớ, cậu vốn nên là cô gái hạnh phúc nhất trên đời.”
Sau đó, một đám người liền vung ống tay áo lên không mang đám mây màu tránh đi.
Ách……
Thịnh Vị Ương tròn vo chớp liếc mắt một cái, ngón tay chọc phương hướng xe thể thao lái xa, khuôn mặt nhỏ mê mang,
“Ba tuổi, có phải bọn họ lạ lạ…… chỗ nào không?”