Thịnh Vị Ương cũng không có chú ý biểu tình trên mặt Hoàng Phủ Bạc Ái, lại cúi đầu nhìn nhìn di động một chút, cười nói,
“Rất xinh đẹp.”
Vị Bạc Ái thiếu gia nào đó hoa lệ lệ kiêu ngạo, vô nghĩa, lão tử tự mình chọn, có thể khó coi sao!
Thịnh Vị Ương vừa nhấc đầu,
“Bao nhiêu tiền, tôi trả cho anh.”
Sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái cứng đờ, anh cảm thấy chính mình sắp bị Thịnh Vị Ương chọc tức, vừa rồi không cần thẻ của anh, lúc này lại có thể lại muốn đưa tiền cho anh!
Làm một người đàn ông, Hoàng Phủ Bạc Ái cảm thấy mất mặt ....... chưa từng có!
Thịnh Vị Ương lại mê mang, cực kỳ vô tội chớp chớp mắt, không hiểu rốt cuộc Hoàng Phủ Bạc Ái đang tức giận cái gì, lại nhìn sắc mặt xanh tím đen hồng của người đàn ông, sau đó chuẩn bị ra cửa.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên xoay đầu, rống đến chẩm nhỏ nước miếng lên mặt cô,
“Thịnh Vị Ương, cô dám không nhận điện thoại của tôi, cô nhất định phải chết!”
“Ách……” Khóe môi Thịnh Vị Ương kéo một cái, vào đúng mục đích đáp lại một câu, “Tôi không có không nhận điện thoại của anh nha.”
“Tôi cho cô di động thì cô cứ cầm!” Thái thượng hoàng lại rít gào, mặt trắng xanh.
Thịnh Vị Ương hơi thở mong manh gật gật đầu, “Ách.”
Hoàng Phủ Bạc Ái vung cánh tay,
“Cút đi!”
Thịnh Vị Ương lại bị chán ghét ném ra ngoài, nhìn người đàn ông đã quay người đi, Thịnh Vị Ương hít sâu một hơi thật dài, sau đó cũng không quay đầu lại liền rời đi.