“Tiểu Cẩn, cháu dẫn Tiểu Quang tới đây thăm ta sao.”
“Đúng vậy!” Tiểu Quang lôi kéo tay bà Thái, vẻ mặt ngây thơ cười đến cực kỳ tuấn tú,
“Bà cố, buổi trưa hôm nay mẹ gói hoành thánh ba tiên bà thích ăn nhất, cháu để lại cho bà một chén thật lớn.”
……
Hạ Mộc Cẩn cười cười với con trai của mình, sau đó lấy một hộp cơm từ trong túi tay cầm ra, mở cái nắp ra, một chén hoành thánh còn nóng bốc khói cuồn cuộn.
Lấy cái thìa múc một chút, thổi thổi, Tiểu Quang cũng cùng nhau thổi khí theo, nghiễm nhiên một bộ dáng tiểu đại nhân, trong miệng còn vừa dặn dò,
“Bà cố, cẩn thận nóng nha.”
Bà cụ ăn thật sự vui vẻ.
Trương Vân đứng ở một bên, hoa hoa lệ lệ bị ba tổ tôn không để ý tới, vừa tức lại giận, sắc mặt xanh đỏ trắng tím đen.
Rốt cuộc, giọng nói áp chế cũng trở nên bén nhọn lên,
“Mẹ, con mất thời gian cả một buổi sáng đặc biệt hầm canh xương sườn nhân sâm cho người, ăn hoành thánh gì chứ!”
Hạ phu nhân hơi hơi nghiêng qua, nhìn vẻ mặt oán trách tức giận của Trương Vân, nhàn nhạt nói một câu,
“Cô mang về tự mình uống đi, ta muốn ăn hoành thánh Tiểu Cẩn gói.”
“Bác sĩ nói mẹ không thể ăn đồ bậy bạ!” Trương Vân tức giận đến kêu to.
……
Hạ Mộc Cẩn lại đút Hạ phu nhân ăn một miếng bánh hoành thánh, lúc này mới nhìn qua,
“Con vừa mới hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói hoành thánh là có thể ăn, chỉ cần đừng một lần ăn đến quá no là được.”
“Mày……” Trương Vân tức giận đến nói không ra lời.