Hoàng Phủ Bạc Ái, Quý Diệc Thừa, Kỳ Mộ Phi cùng nhau gật đầu tán thành, tuy rằng nói như vậy quá thương tâm Tiểu Xuyên Xuyên.
“Két” một tiếng --
Cửa toilet phòng bệnh mở ra.
Ngữ điệu Sở Nam Xuyên nhanh chóng nói một câu vào trong điện thoại,
“Trước như vậy, cúp.”
Sau đó liền cúp điện thoại, lưu lại đám đàn ông một chỗ khác điện thoại đồng thời nhìn trời, khinh bỉ vô hạn g.
Vị Lôi thiếu nào đó còn chưa hết giận lại mắng một câu,
“Mẹ nó**! Thiểu năng trí tuệ!”
……
Phòng bệnh, Sở Nam Xuyên cong eo, bế ngang Nhan Chỉ Nhị lên.
“Nam Xuyên, anh vừa mới gọi điện thoại sao?”
Nhan Chỉ Nhị ôm cổ Sở Nam Xuyên, giọng nói suy yếu còn có một tia hơi khàn, chỉ là đã khá hơn hôm trước khi mới vừa cấp cứu.
Sở Nam Xuyên gật gật đầu, đi đến bên giường bệnh, thả Nhan Chỉ Nhị lên, vừa trả lời,
“Đám người Lôi Nặc.”
Bỗng chốc, sắc mặt tái nhợt của Nhan Chỉ Nhị càng khó coi một chút, giọng nói mềm nhẹ nghe đến cực kỳ ủy khuất,
“Nam Xuyên, có phải bạn bè của anh còn có ý kiến với em không.”
Nếu hiện tại ở bệnh viện chính là một trong ba người phụ nữ lần trước cùng đi Margaret, Thịnh Vị Ương, Hoàng Phủ Bạc Ý, hoặc là bạn gái tên Nam Tiểu Tố của Kỳ thiếu, phỏng chừng đám thiếu gia kia nhất định đã sớm tới bệnh viện thăm