Hoàng Phủ Bạc Ái lập tức ngưng mi, lại hung hăng liếc mắt về phía mỗ Tiểu Xuyên Xuyên một cái, thật là miệng tiện mà!
Nam Tiểu Tố đi qua ngồi, vỗ một cái lên trên đùi Thịnh Vị Ương, vỗ đến Hoàng Phủ Bạc Ái suýt nhấc lên ném bay cô.
Nam Tiểu Tố còn chưa tự phát giác ra,
“Không có việc gì Tiểu Ương Tử, hiện tại kỹ thuật y học phát triển tiên tiến như vậy, khẳng định có biện pháp! Đúng không, Kỳ Mộ Phi?”
Nam Tiểu Tố theo bản năng quay đầu hỏi Kỳ Mộ Phi.
Nhìn mắt hạnh nhướng lên của Nam Tiểu Tố, Kỳ Mộ Phi mím khóe môi nhàn nhạt nói một câu, gật đầu, khẳng định lời nói của cô,
"Ừ, đúng.”
Nam Tiểu Tố cực kỳ vừa lòng.
Thịnh Vị Ương sờ sờ cái mũi, vậy cũng có thể?
Hoàng Phủ Bạc Ái xoa xoa gương mặt có chút trắng bệch của Thịnh Vị Ương, anh phát hiện anh hoàn toàn không thể nhìn cô nhíu mày, thậm chí nhìn thấy cô chau mày liền trong lòng hốt hoảng,
“Tìm thời gian anh đi hỏi chú Tiêu một chút.”
……
Vụ này xem như trôi qua.
Mỗ Tiểu Xuyên Xuyên đã bị ghét bỏ không muốn không thôi, lại yên lặng hỏi,
“Sao một đôi Lôi Lôi và Tiểu Ý còn chưa tới? Vừa rồi vẫn không gọi được cho Tiểu Ý, hiện tại đều gọi được cho hai số điện thoại luôn.”
Hoàng Phủ Bạc Ái hơi nhíu mày, Thịnh Vị Ương cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, nhớ lại buổi sáng hôm nay lúc bọn họ rời khỏi biệt thự, vẻ mặt của Tiểu Ý trắng bệch khiếp sợ.