“Hoàng Phủ Bạc Ái……”
Hoàng Phủ Bạc Ái trở tay chế trụ cổ tay tinh tế của Thịnh Vị Ương, dùng sức lôi kéo, Thịnh Vị Ương liền ngã vào trong lòng ngực của Hoàng Phủ Bạc Ái, ngồi ở trên đùi anh.
Không chờ Thịnh Vị Ương phản ứng kịp, người đàn ông không được tự nhiên lôi kéo môi mỏng nói,
“Thịnh Vị Ương, hôn tôi một cái.”
“A?”
Thịnh Vị Ương hơi có vẻ ngu ngốc hỏi lại một câu.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái vô cùng ghét bỏ liếc mắt trừng cô một cái,
“Không phải cô không cho tôi phái người đi theo cô sao?”
Cô nói cô tin tưởng anh, vậy anh cũng liền tin tưởng cô một lần.
Chỉ là, Thịnh Vị Ương, tín nhiệm của Hoàng Phủ Bạc Ái cũng rất đáng sợ, không cho phép bất luận một chút phản bội, nếu không, hậu quả nhất định sẽ có tính chất huỷ diệt.
Lúc này Thịnh Vị Ương mới hậu tri hậu giác tỉnh ngộ kịp, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Hoàng Phủ Bạc Ái, khuôn mặt nhỏ 囧.
Quả nhiên, Thái thượng hoàng không có khả năng dễ dàng đáp ứng như vậy, sao người đàn ông này lại lưu manh như vậy chứ!
Thịnh Vị Ương có chút xấu hổ, cô còn chưa từng chủ động hôn anh, mỗi một lần đều là tên này giống như sói đói nhào lên vừa cắn lại ** gặm.
Hoàng Phủ Bạc Ái dùng sức bóp một cái ở trên eo mảnh khảnh của cô, hơi cúi đầu để sát vào mặt, cô ngồi ở trên đùi anh cọ xát, chọc cho cổ họng anh căng thẳng, cả người bốc hỏa.
Ngữ khí tà tứ trêu đùa cũng trở nên nóng nảy không tốt lên,
“Thịnh Vị Ương, cô hôn hay không hôn?”