Chỗ mắt cá chân chân phải của Nam Tiểu Tố quấn một vòng lụa trắng, trên cẳng bắp chân thon dài tinh tế đồ đầy nước thuốc màu đỏ, nhìn qua vẫn là có chút dọa người.
Vẻ mặt Nam Tiểu Tố ghét bỏ,
“Hoa Hoa, tớ cũng chỉ là hơi trẹo chân một chút, hoá ra cậu thật đúng là xem tớ thành người tàn tật à! Còn ngồi xe lăn? Không phải bác sĩ cũng đã nói qua mấy ngày là tốt rồi ư!”
Hạ Mộc Cẩn lạnh nhạt liếc mắt một cái,
“Cậu không mệt nhưng tớ nhìn mệt.”
Nam Tiểu Tố giả làm ra vẻ rất đau lòng,
“Hoa Hoa thật vất vả vì tớ ~~~”
……
“Đúng rồi,” Hạ Mộc Cẩn lại nói, “Vừa rồi Kỳ tổng gọi cho cậu mười mấy cuộc điện thoại, cuối cùng tớ tiếp.”
Nam Tiểu Tố dừng một chút, có chút mất tự nhiên kéo khóe miệng,
“À, anh ta nói cái gì?”
Hạ Mộc Cẩn mím môi cười khẽ, đỡ Nam Tiểu Tố đi qua chỗ rẽ hành lang dài,
“Hỏi cậu ở đâu, nghe có vẻ rất khẩn trương.”
Nam Tiểu Tố lại ra vẻ bình tĩnh tích ho nhẹ một tiếng, nhướng cằm, cao lãnh nói,
“Nếu anh ta khẩn trương, lúc này nên giết đến bệnh viện rồi, tuy rằng bị thương không nghiêm trọng (╯□╰).”
---
Vừa mới dứt lời, đi qua chỗ rẽ đại sảnh liền nghe được một trận âm thanh có chút ồn ào náo động.