Ngày hôm sau 6 giờ rưỡi vừa qua khỏi, Hạ Mộc Cẩn liền thức dậy, sau khi rửa mặt súc miệng, thay quần áo.
Trước gương, váy liền áo màu xanh nhạt, phối hợp một cái khăn lụa màu trắng, giày cao gót thon dài kéo đôi chân xinh đẹp đến càng thêm mê người, một bộ này vẫn là mua lúc cùng đi dạo phố với Tiểu Tố còn có Vị Ương vào ngày hôm qua.
Mới vừa xuống lầu, xe Land Rover đã chờ, Tiểu Quang cũng quay về từ biệt thự, vẫy vẫy tay nhỏ hưng phấn kêu Hạ Mộc Cẩn,
“Mẹ, nhanh lên.”
Sau khi Hạ Mộc Cẩn lên xe, xe Land Rover liền một đường thông suốt lái về phía sân bay thành phố E.
Bởi vì lo lắng người sân bay quá nhiều chen lấn không an toàn, cho nên hẹn gặp mặt ở ngoài sân bay.
Trên đường cái đối diện sân bay.
Tiểu Quang được Hạ Mộc Cẩn nắm tay, sốt ruột hỏi,
“Mẹ, daddy tới chưa? Sao vẫn còn chưa ra?”
Hạ Mộc Cẩn nhìn nhìn di động, đã hơn tám giờ năm phút, hẳn là tới rồi chứ, Hạ Mộc Cẩn sờ sờ đầu Tiểu Quang,
“Đừng nóng vội, chờ thêm một lát.”
……
Vừa nói, vừa gọi điện thoại cho Sở Nam Xuyên, tút một tiếng liền tiếp thông, Hạ Mộc Cẩn sửng sốt một chút, nhàn nhạt hỏi,
“Sở Nam Xuyên, anh xuống máy bay chưa?”
Trong điện thoại, truyền đến giọng nói của người đàn ông luôn cười đến tà khí,
“Tiểu Hoa Hoa mặc váy màu xanh biếc thật xinh đẹp nha! Quả thực đẹp đến ngây người!”