Thịnh Vị Ương thở ra một hơi thật dài, vẫn ôm cánh tay dài của anh như cũ, đón nhận ánh mắt có chút tối tăm của anh, cũng hơi thu mắt tiễn,
“Hoàng Phủ ba tuổi, có phải anh đã sớm biết thật ra Jay chính là Kiệt Hận Thiên?”
Ấn đường Hoàng Phủ Bạc Ái nhíu lại, lạnh lùng ứng thanh,
“Ừ.”
“Vậy anh và Jay,” Thịnh Vị Ương dừng một chút, lại sửa miệng nói, “Có phải quan hệ của anh và Kiệt Hận Thiên rất tệ không?”
Hoàng Phủ Bạc Ái không trả lời, Thịnh Vị Ương không ngừng không nghỉ,
“Tôi nói rất đúng đúng không, ba tuổi?”
Lúc này Hoàng Phủ Bạc Ái mới hạ hàm dưới, giọng nói rùng mình càng lạnh hơn,
"Tôi và Kiệt Hận Thiên là kẻ địch.”
Điểm này, cho dù anh không nói, sớm hay muộn thì Thịnh Vị Ương cũng phải biết, có lẽ, tiệc tối ngày hôm qua cô cũng đã nhìn ra.
……
Mắt châu trầm tĩnh của Thịnh Vị Ương hơi lung lay một chút,
“Trước đó anh không nói cho tôi biết, là sợ tôi thương tâm, muốn để cho Jay tự mình giải thích với tôi?”
Chợt, sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái trầm xuống, cả người phóng thích lệ khí liền tăng vọt, đen mặt nguyền rủa mắng,
“Mẹ nó **! Không nghĩ tới Kiệt Hận Thiên sợ hãi như vậy!”
Nghe được Hoàng Phủ Bạc Ái nói lời bạo thô, Thịnh Vị Ương nhịn không được khóe miệng run lên, “Xì” cười, làm càn liền đi nắm ấn đường hung hăng nhíu chặt của anh, khóe mắt xinh đẹp cố ý trêu chọc nói,
“Ba tuổi, Kiệt Hận Thiên người ta lừa chính là tôi đó được kohong? Tôi cũng chưa nổi bão, anh lại có thể còn kích động hơn tôi, vẻ mặt muốn giết người làm gì?”
Hoàng Phủ Bạc Ái lại bạo rống một câu,
“Lão tử khó chịu!”
“Anh khó chịu cái gì?”
“Anh ta chọc em không cao hứng!”
Nghe câu trả lời người đàn ông buột miệng thốt ra, Thịnh Vị Ương lập tức ngơ ngẩn mỉm cười lúm đồng tiền, có chút kinh ngạc mê mang nhìn anh.