Dạ Thần Thương thu hồi tầm mắt,
“Lê, có một số việc, chờ sau này daddy lại giải thích với con, con tiếp tục giúp ta nhìn xem tình huống của đứa bé kia.”
……
Dạ Lê gật gật đầu, anh xác thật tra được một ít tư liệu về cha của mình, chỉ là không đủ hoàn chỉnh, lại nhướng mày, nói,
“Vậy nếu Thịnh Vị Ương thật là em gái cùng cha khác mẹ với con, daddy sẽ làm sao?”
Ánh mắt vẩn đục của Dạ Thần Thương xẹt qua một tia sáng ngời, nếu đứa bé kia là công chúa nhà họ Dạ, đó chính là con gái của ông và Thiên Tầm!
Chợt, Dạ Thần Thương thống khổ nhắm chặt mi,
“Đi điều tra trước đi! Nếu là không phải……”
Dạ Lê lại gật đầu.
Anh đương nhiên biết ý tứ cha của mình, hy vọng càng lớn, thất vọng cũng lại càng lớn, nhưng anh có một loại trực giác rất cường liệt, Thịnh Vị Ương chính là em gái của anh!
Dạ Lê cũng không có nói cho Dạ Thần Thương biết, đêm đó yến tiệc sinh nhật đó, khi ánh mắt đầu tiên của anh nhìn đến Thịnh Vị Ương, liền có một loại cảm giác thân thiết khó hiểu, chỉ là bị không khí bạt kiếm giữa Hoàng Phủ Bạc Ái và Kiệt Hận Thiên lúc ấy làm suy yếu.
Dạ Lê trả ảnh chụp cũ lại cho Dạ Thần Thương,
“Daddy, vậy con đi ra ngoài trước.”
“Được.” Dạ Thần Thương lại đột nhiên mở miệng, “Lê, chuyện này đừng nói cho Tiểu Anh.”
“Con biết.”
Hai cha con ăn ý liếc nhau, sau đó Dạ Lê liền đi ra khỏi phòng.