Nam Tiểu Tố đang ở trong đầu ảo tưởng hình ảnh bạo lực đánh mỗ nam dữ dội, thình lình, mỗ nam lại đột nhiên hỏi một câu,
“Son môi của cô là vị quả vải?”
Miệng Nam Tiểu Tố còn nhanh hơn đầu, bật thốt lên liền nói,
“Đúng vậy!”
Mới vừa nói xong, Nam Tiểu Tố liền muốn cắn lưỡi tự sát! Son môi son môi gì chứ! Tên này chính là đang nói chuyện vừa rồi bọn họ không cẩn thận hôn môi!
Cô dính son môi đến ngoài miệng anh ư!
Phía sau, người đàn ông giống như lầm bầm lầu bầu lại nói một câu,
“Khó trách tôi vẫn luôn ngửi được có hương vị quả vải, hóa ra là của cô.”
Nháy mắt Nam Tiểu Tố có loại xúc động muốn lái xe máy đến trên cầu vượt biển lớn, xách anh ta ném vào trong biển đút cá →_→……
Cái gì gọi là “Hóa ra là cô”?
Lời này nói đến thực dễ dàng làm người ta sinh ra hiểu lầm phấn ** sắc được không! Khiến cho giống như là cô cố ý dụ hoặc anh ta vậy!
……
Nam Tiểu Tố ho khan hai tiếng, nghẹn một bụng hỏa,
“Kỳ Mộ Phi, vừa rồi cái kia, cái đó chỉ do ngoài ý muốn, anh đừng nghiêm túc, qua rồi liền cho qua đi.”
“Ừ,” Kỳ Mộ Phi ôm eo cô, hàm dưới tuấn dật để ở trên vai của cô, gật đầu mỉm cười nói, “Bản thân tôi không sao, chính cô không có trở ngại là được.”
Nam Tiểu Tố, “……”
Nha! Cô chính là không qua được đó!