Vào một phút trước khi Lôi Nặc gọi điện thoại cho anh, anh mới cúp điện thoại của Kiệt Hận Thiên, điện báo đã trải qua xử lý không biết dãy số.
Kiệt Hận Thiên, thiếu tổng giám đốc tập đoàn Kiệt thị, Kiệt thị cũng là một tập đoàn quốc tế, tất cả mọi người gần như biết, hai tập đoàn tài chính lớn Hoàng Phủ đế quốc và Kiệt thị là đối thủ một mất một còn không chết không ngừng.
Mà nguyên nhân trong đó, các loại lời đồn nghị luận bay đầy trời.
Trong đó cách nói được mọi người tán thành là bởi vì yêu hận tình thù giữa đời trước, sau đó cừu hận kéo dài tới đời sau.
Chỉ là đến tột cùng là chuyện như thế nào, cũng chỉ có nhà họ Hoàng Phủ và nhà họ Kiệt mới biết được.
……
Trong điện thoại, Kiệt Hận Thiên lạnh giọng như ma, tựa như một con rắn độc lạnh băng gắt gao quấn quanh cổ,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, đã lâu không gặp.”
Ngữ khí Hoàng Phủ Bạc Ái mỉa mai, lãnh miệt châm chọc,
“Kiệt Hận Thiên, lời dạo đầu ôn nhu như vậy thật không thích hợp với anh, hơn nữa, tôi đối với anh một chút hứng thú cũng không có.”
“Hoàng Phủ Bạc Ái, hy vọng khi gặp mặt, anh còn có thể nói nhẹ nhàng giống như hiện tại vậy.” Giọng nói trầm lãnh của Kiệt Hận Thiên càng thấp hơn.
“Đương nhiên.” Hoàng Phủ Bạc Ái hơi nhướng mày, “Kiệt Hận Thiên, chẳng lẽ ông già của anh không có dạy anh, đừng ở trước mặt kẻ dịch bại lộ tức giận của mình sao?”
Một chỗ khác điện thoại, xuất hiện trầm mặc tĩnh mịch ba giây, chợt, tiếng cười lạnh của Kiệt Hận Thiên vang lên, tựa như một cây đao đột nhiên đâm vào, thọc thật sâu vào trái tim,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, anh ngàn vạn đừng chết đi.”
Sau đó “cạch” cúp điện thoại.