Hoàng Phủ Bạc Ái bỗng nhiên nâng hai chân của Thịnh Vị Ương, đặt ở trên đùi anh, Thịnh Vị Ương theo bản năng rút chân lại, toàn bộ thân mình đều ngửa ra sau,
“Ba tuổi anh đừng xằng bậy đó!”
Hoàng Phủ Bạc Ái nghiến răng, chợt rống một tiếng,
“Không phải em đau chân sao!”
Thịnh Vị Ương, “……”
Hoàng Phủ Bạc Ái nắm cổ chân cô, giúp cô cởi giày, động tác lại rất cẩn thân, sợ lại làm đau cô.
Đón lấy ánh đèn đường, chỉ thấy chỗ gót chân tuyết trắng kia, ma xát một mảnh vệt đỏ, còn có một chỗ hơi rách da.
……
Mày kiếm của Hoàng Phủ Bạc Ái nhíu lại càng sâu, đột nhiên ngẩng đầu, hung hăng liếc mắt nhìn cô một cái, biểu tình kia muốn hung ác bao nhiêu liền hung ác bấy nhiêu,
“Em làm chính mình bị thương có trải qua sự đồng ý của anh không!”
Lông mi dáng dấp xinh đẹp của Thịnh Vị Ương chớp chớp, vẻ mặt lại vô tội như thỏ trắng, cô rất oan ức nha!
“Có đau không?” Hoàng Phủ Bạc Ái ác thanh ác khí rống cô.
Thịnh Vị Ương bẹp bẹp cái miệng nhỏ, cũng liếc mắt trừng lại một cái,
“Đau.”
“Xứng đáng!” Hoàng Phủ Bạc Ái lại gắt gao nhìn chằm chằm gót chân sưng đỏ của cô, “Ai bảo em đi dạo phố còn mang giày cao gót! Thật là heo muốn chết!”
“Đẹp nha, anh không cảm thấy phụ nữ mang giày cao gót càng gợi cảm hơn……”
Một chữ “Sao” cuối cùng còn chưa có hỏi xong, “Vèo” một tiếng,một đạo đường parabol xinh đẹp bay qua trước mắt.
Vài giây sau, phía dưới cầu truyền đến tiếng đồ vật rơi xuống nước.
Đôi giày cao gót PRD mới nhất số lượng có hạn vừa rồi còn ở trên chân cô, cứ như vậy liền bị anh ném đến trong biển, trong biển rồi ~~~
……
Qua khoảng mười giây đồng hồ Thịnh Vị Ương mới phản ứng kịp, nhịn không được đá một chân vào trên cánh tay anh, rít gào nói,
“Sao anh lại ném hả!”
“Ma sát chân em bị thương, không cho phép!” Tay Hoàng Phủ Bạc Ái bá đạo khóa chặt mắt cá chân của Thịnh Vị Ương, không cho cô lộn xộn nữa, sau đó cẩn thận thổi khí.