Hoàng Phủ Bạc Ái yên lặng tròng mắt trắng dã một chút.
Lại nghĩ đến vừa rồi ở trong điện thoại, Lạc thiếu vừa mở miệng liền gọi một tiếng “anh rể”, tuy là trái tim anh rất bưu hãn, cũng bị sét đánh đến suýt tay run ném rơi điện thoại đó được không!
Nhưng mà, Lạc thiếu chỉ ở trong điện thoại nói là em trai của Tiểu Vị Ương, rốt cuộc tình huống như thế nào cũng chưa nói rõ ràng, ngày mai gặp mặt lại nói, còn bảo anh bảo mật trước.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn mắt cô gái trong lòng ngực lại sáng ngời có thần xem phim Hàn, bỗng chốc, mày kiếm hơi nhướng, khóe môi treo lên một chút ý cười tà tứ.
……
Giữa trưa hôm sau.
Nhà hàng Lệ Thủy.
Khi xe thể thao Cadillac dừng lại, Thịnh Vị Ương liền sửng sốt một chút, khoảng mười giây đồng hồ mới hoàn hồn, Hoàng Phủ Bạc Ái đã đi tới giúp cô mở cửa xe.
Bước chân của Thịnh Vị Ương có chút chậm, khuôn mặt nhỏ trong sáng mơ hồ trở nên trắng bệch, được Hoàng Phủ Bạc Ái dắt ở trong tay,
“Ba tuổi, Lạc thiếu hẹn chúng ta ăn cơm ở chỗ này sao?”
Hoàng Phủ Bạc Ái nhận thấy được Thịnh Vị Ương đột nhiên suy sút,
“Ừ, làm sao vậy?”
Mí mắt Thịnh Vị Ương khẽ run,
“Trước kia mỗi năm khi em ăn sinh nhật, nhà của em đều sẽ tới nhà hàng này ăn cơm chúc mừng, daddy, mẹ, còn có em trai.”
Trong lòng Hoàng Phủ Bạc Ái sáng tỏ, dùng sức ôm Thịnh Vị Ương một cái, tràn đầy ấm áp cùng cảm giác an toàn, ánh mắt sủng nịnh cực kỳ đau lòng,
“Ngu ngốc, về sau có anh!”