Thẳng đến giờ khắc này, anh mới an tâm một chút.
Hiện tại, cô đã ở anh trong lòng ngực, thật tốt.
……
Mắt đen của Hoàng Phủ Bạc Ái chợt sâu, lực đạo ôm ấm càng lớn, môi mỏng mím chặt tràn ra âm sắc khàn khàn,
“Thực xin lỗi, cô bé ngốc, anh không bảo vệ tốt cho em.”
Hung hăng đè ép hô hấp, nhưng mà, lại không cẩn thận tiết lộ một tia run rẩy.
Trời biết, vào một khắc anh ở hình ảnh theo dõi nhìn thấy cô bị Brian bắt đi, anh gần như đánh mất tất cả lý trí! Nhìn thấy ảnh chụp cô bị quất roi làm nhục, thậm chí khủng hoảng đến điên mất!
Ngực Thịnh Vị Ương nghẹn đau một trận.
Cô biết, anh đang tự trách! Hơn nữa, rất tự trách!
Bỗng chốc, Thịnh Vị Ương nhẹ đẩy bả vai Hoàng Phủ Bạc Ái ra, mắt đào hoa tươi đẹp tròn vo trừng mắt nhìn anh,
“Ba tuổi, anh không bảo vệ tốt em, vậy mệnh này của em là ai cứu trở về?”
……
Mắt đen của Hoàng Phủ Bạc Ái khẽ nhíu,
“Em là vợ của anh.”
“Anh cũng biết em là vợ của anh sao!” Cái mũi Thịnh Vị Ương rầm rì, kiêu ngạo nâng mặt lên, “Làm vợ, còn không phải là nên cùng nhau đồng cam cộng khổ với chồng sao?”
Thịnh Vị Ương lại vô cùng ghét bỏ trợn trừng nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái một cái,
“Chẳng lẽ anh cảm thấy em chỉ có thể cùng anh hưởng phúc, không thể bồi anh chịu khổ? Hay là nói, anh muốn đổi một Hoàng Phủ phu nhân khác?”