“Wow!” Cô gái nhỏ thét một tiếng kinh hãi, đột nhiên nhíu khóe mắt tà ác, cười âm trầm nói, “Hoàng Phủ ba tuổi, có phải anh thường xuyên làm chuyện này không?”
Sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái chợt hung tàn, sinh sôi nhịn xuống xúc động muốn một chân đá cô xuống giường, cắn răng nói,
“Đây là lần đầu tiên lão tử tặng hoa hồng cho phụ nữ!”
Thịnh Vị Ương chớp mắt,
“Lần đầu tiên?”
“Đúng!” Hoàng Phủ Bạc Ái thật muốn tát một cái bay cô.
Thịnh Vị Ương cực kỳ kinh sợ run rẩy bả vai, sau đó cười đến cao răng lộ ra hết, không biết vì sao, thật giống như ăn kẹo đường, trong lòng mềm mại, ngọt ngào.
Nâng hoa hồng, đặc biệt khoe khoang hất cằm lên nói một câu,
“Vậy thì thật là vinh hạnh rồi!”
“Vô nghĩa!” Hoàng Phủ Bạc Ái thực không khiêm tốn gào thét.
“Vậy tôi có cần ôm hoa hồng này mỗi ngày không?” Thịnh Vị Ương thuần lương hỏi, “Ăn cơm ngủ đi WC đều ôm, thế nào?”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
“Ha ha!” Thịnh Vị Ương vui hỏng rồi, lại ra vẻ nghiêm túc khụ hai tiếng, “Hoàng Phủ ba tuổi, tuy rằng thái độ anh thừa nhận sai lầm vẫn là rất ác liệt, nhưng nhìn trên phân thượng bó hoa hồng này, bổn tiểu thư liền đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho anh!”
……
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái kéo một cái, cắn chặt hàm răng vang lên “ken két”!
Cô còn đại nhân không chấp tiểu nhân! Xách lên giống như xách một con gà con, còn đại nhân! Cô có bao lớn mà đòi kêu gào!
Chỉ là, nhìn lúm đồng tiền dịu dàng liễm diễm của cô, trên hai má tái nhợt cũng nhiễm lên màu hồng phấn hoa đào xấu hổ, bộ dáng vui vẻ nghịch ngợm, giống như tất cả mọi chuyện đều không quan trọng.
Thật ra, vừa rồi cô nói đúng, trong lòng anh muốn nói chính là, con báo nhỏ, tôi giống như có chút thích em……--