“Có cái gì thu dọn đâu, đều bỏ đi!” Mỗ nam vẻ mặt chân chó cười, “Anh đều chuẩn bị tốt.”
“Không được.”
“Hoa Hoa ~~~” Vị Sở thiếu nào đó tiếp tục không biết xấu hổ làm nũng.
"Vậy bằng không liền không dọn.” Cô gái nhàn nhạt liếc mắt một cái.
“Được được được! Ngày mai! Liền ngày mai……” Lại lau mồ hôi một phen (╯□╰)
……
Hạ Mộc Cẩn lại gọi điện thoại cho Nam Tiểu Tố, Kỳ Mộ Phi đã đưa cô ấy về đến nhà.
Lúc Kỳ Mộ Phi đưa Nam Tiểu Tố đến nhà là khoảng năm giờ chiều, ba Nam ở bệnh viện còn chưa có tan tầm, mẹ Nam cũng đang dạy piano, trong nhà không có một ai.
……
Nam Tiểu Tố vốn dĩ tính toán để Kỳ Mộ Phi đưa chính mình đến cửa là được, không nghĩ tới Kỳ Mộ Phi lại trực tiếp bế cô một đường từ cửa nhà lên lầu hai, sau đó hỏi,
“Phòng của em là cái nào?”
Nam Tiểu Tố còn vẻ mặt viết hoa chữ ngây ngốc.
Yếu ớt chỉ chỉ cửa căn nhà treo rèm pha lê, Kỳ Mộ Phi liền ôm cô lập tức đi vào.
Trong nháy mắt đẩy cửa phòng kia ra, Nam Tiểu Tố cảm thấy tôn nghiêm cô làm nữ hán tử hai mươi mấy năm qua đã chịu mười vạn tấn hoàn toàn thương tổn và vũ nhục.
Kỳ Mộ Phi trừng mắt, khóe mắt co giật, lấy một loại tốc độ mắt thường có thể thấy được, cơ bắp khuôn mặt cứng đờ từng chút một.
Đây vẫn là phòng của một nữ sinh sao!