Bỗng chốc, Hoàng Phủ Bạc Ái rũ mí mắt, đáy mắt đen nhánh che giấu bi thương kia hỗn độn lên,
“Các người đều đi xuống đi.”
“Thiếu gia,” Bạc Tam có chút thấp thỏm, thật ra anh vốn không muốn tăng thêm chuyện phiền lòng cho thiếu gia, nhưng chuyện này lại liên quan đến thiếu phu nhân, cho nên vẫn là liều chết ổn định chân mềm mở miệng, “Tôi còn có việc muốn hội báo,”
“Nói.” Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng lên tiếng.
Bạc Tam trả lời,
“Ngoại trừ Lục Bắc Huân, còn có người đang âm thầm điều tra tung tích của thiếu phu nhân.”
“Ai?”
“Con trai của tư lệnh quân chính trung ương, Lạc Trạch.”
Chợt, mắt lạnh lẽo của Hoàng Phủ Bạc Ái mở to, giống như kiếm đột nhiên rút ra khỏi vỏ, một đạo ánh sáng lạnh bắn ra, sinh sôi đến xương!
Mặc dù Bạc Tam và Bạc Tứ vẫn luôn đi theo bên người Hoàng Phủ Bạc Ái nhưng vẫn nhìn đến tim đập nhanh rung động.
Chỉ là, thiếu gia nhà bọn họ lại không có nổi trận lôi đình như trong tưởng tượng, chỉ nghe thấy một tiếng ra lệnh lạnh lẽo,
“Đi xuống.”
Khóe mắt Bạc Tam hướng sang trái, khóe mắt Bạc Tứ hướng sang phải, ở giữa không trung yên lặng liếc nhìn nhau, quyết đoán nhanh chân rút lui.
Nơi này tuyệt đối là khu chôn mười vạn tấn thuốc nổ siêu cấp, bọn họ không muốn đứng ở họng pháo!
……
Sau khi ra khỏi phòng sách, hai người đàn ông thở ra một hơi thật dài, vừa rồi vẫn luôn ngừng thở ở trước mặt thiếu gia, suýt khiến cho bọn họ nghẹn chết.
Bạc Tứ lại yếu ớt thăm dò liếc nhìn, lại bị Bạc Tam một phen kéo tới đây, khóe mắt khinh bỉ ra hiệu, “Chú tìm chết à!”
Bạc Tứ lại nhìn cửa phòng khách khóa chặt, hạ giọng hỏi một câu,
“Bạc Tam, chú nói thiếu gia có thể đuổi thiếu phu nhân đi không? Nói thật, tôi còn rất thích vị thiếu phu nhân này của chúng ta.”