Nhan thị ủy giữ chặt bả vai Nhan phu nhân, ánh mắt hơi nghiêm túc,
“Đừng nói nữa.”
Sắc mặt Nhan phu nhân xanh trắng một trận, khóc lóc bụm miệng.
……
Nhan Chỉ Nhị không ngừng nhìn về phía cửa, ánh mắt trống rỗng, giọng nói suy yếu còn mang theo nghẹn ngào,
“Ba, Nam Xuyên đâu? Ba gọi điện thoại cho anh ấy chưa?”
Nhan thị ủy tự nhiên là đau lòng con gái, nhẹ giọng an ủi nói,
“Gọi rồi, ba đã gọi rồi, Sở thiếu đang chạy tới bệnh viện, phỏng chừng lập tức liền sẽ tới thôi.”
“Cốc cốc”, một trận gõ cửa dồn dập, Sở Nam Xuyên đã đẩy cửa vào,
Ánh mắt Nhan thị ủy vui vẻ, kích động vỗ vỗ bả vai Sở Nam Xuyên,
“Sở thiếu, người trẻ tuổi các con, có vấn đề mâu thuẫn gì thì nói cho tốt, nếu không phải phát kịp thời, Tiểu Nhị suýt nữa đã không cứu được.”
Sở Nam Xuyên nhíu đầu lông lại càng chặt, tựa như tên của anh, nhíu lại thành chữ “Xuyên” 川.
Anh tự nhiên biết, giữa anh và Tiểu Nhị, xuất hiện vấn đề.
……
Giọng nói Sở Nam Xuyên lạnh lùng,
“Cháu biết.”
Sau đó, Nhan thị ủy liền lôi kéo Nhan phu nhân cùng nhau đi ra ngoài.
Nhìn thấy Sở Nam Xuyên, ánh mắt trống rỗng của Nhan Chỉ Nhị lập tức ngắm nhìn, nhẹ giọng gọi anh, mang theo hơi thở suy yếu, nghe đến làm người ta rất đau lòng,
“Nam Xuyên, anh đã đến rồi.”