Trong lòng Hoàng Phủ Bạc Ý chợt giật mình, trong ánh mắt của anh…… có ánh sáng!
Cái loại ánh sáng nhìn người mình yêu mến!
Lôi Nặc hít sâu một hơi, phía dưới nói, lần đầu tiên anh nói với cô,
“Tiểu Ý, tha thứ vừa rồi anh không có giữ chặt em đầu tiên, anh chỉ là còn chưa có nghĩ tốt nên nói với em như thế nào.”
Gương mặt ngơ ngẩn của Hoàng Phủ Bạc Ý càng thêm mê mang, gọi tên của anh,
“Lôi Nặc……”
“Năm mười một tuổi ấy, khi anh nhìn thấy em, một đứa bé nho nhỏ, tựa như tinh linh cây ghé vào trên nhánh cây ngủ thiếp đi, thực đáng yêu, thật xinh đẹp, lúc ấy anh đã nhìn đến ngây người.
Thẳng đến thật lâu sau, anh mới biết được, cái loại cảm giác này, gọi là động tâm.
Anh leo lên trên cây, em lập tức liền bổ nhào vào trong lòng ngực của anh, ôm cổ anh, hôn một cái ở trên mặt anh, nói, Tiểu Lôi Lôi, về sau em sẽ coi anh là tiểu thần hộ mệnh.
Anh nghĩ nghĩ, gật đầu, nói được. Một khắc kia, anh liền ở trong lòng nói với chính mình, từ nay về sau, anh phải bảo hộ em - một tinh linh cao quý xinh đẹp này thật tốt.”
Bỗng dưng, ngữ khí tà mỹ của Lôi Nặc trầm xuống,
“Sau đó, em càng ngày càng lớn, càng ngày càng xinh đẹp, nam sinh chung quanh thích em cũng càng ngày càng nhiều, người bảo hộ em cũng càng ngày càng nhiều, anh nghĩ, em hẳn là không cần anh.
Nhưng mà, anh lại nhịn không được nhớ em, mỗi tháng trước một đêm em từ nước Mỹ bay trở về thành phố E, anh đều kích động đến ngủ không yên.
Mỗi một lần em trở về, anh đều sẽ đi đón em, nhưng mà, khi em rời đi, anh trước nay đều không tiễn em, em mắng anh vô tâm, không phải vậy.”
“Bởi vì, anh sợ anh luyến tiếc nhìn em rời đi, anh sợ anh sẽ nhịn không được xông lên đi giữ chặt em.”