Hóa ra, thật sự có dự cảm chuyện xấu……
Chỉ là một đá sắt khổng lồ như vậy, vô tình nện xuống như thế, anh gần như không chịu nổi!
Nhưng mà, cho dù anh đã sớm biết, vậy thì có thể thế nào? Anh hoàn toàn không thay đổi được hiện thực tàn nhẫn như vậy, hoàn toàn không thay đổi được……
……
Kiệt Hận Thiên bò dậy từ trên đường nhựa đầy máu.
Bị đánh một trận tơi bời, thân thể hoàn toàn không đứng vững, lập tức lảo đảo, ngũ tạng lục phủ giống như đều bị Hoàng Phủ Bạc Ái đánh lệch vị trí, tơ đỏ trong mắt càng thêm dày đặc.
Nhìn hai người nằm liệt ngồi dưới đất, Kiệt Hận Thiên lại uốn gối ngồi xổm xuống dưới, nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai run rẩy của Thịnh Vị Ương, giọng nói nghẹn ngào càng là cực kỳ đau đớn kịch liệt,
“Ương Ương, đi theo anh đi, anh mang em trở về nhà họ Dạ, cậu vẫn luôn đang tìm em, em và Hoàng Phủ Bạc Ái đã không có khả năng.”
Nhưng mà, anh và Ương ương cũng không có khả năng, bởi vì anh và cô cũng là anh em họ.
Dưới ánh trăng trắng lạnh lẽo, khóe môi nhiễm máu của người đàn ông hơi cứng đờ nâng một chút, toàn là ý cười thảm đạm.
Vận mệnh luôn thích nói giỡn với người ta, lại không nghĩ rằng, lại có thể náo loạn ra một chê cười lớn như vậy với bọn họ.
Không nghĩ tới, kẻ địch không chết không ngừng, người yêu không thể dứt bỏ, tất cả lại có thể đều là có người thân quan hệ huyết thống.
Kiệt Hận Thiên thậm chí ở trong lòng ác độc nghĩ, như vậy cũng tốt, anh không chiếm được Ương Ương, Hoàng Phủ Bạc Ái cũng không chiếm được, cùng nhau làm anh họ yêu thương em họ thật tốt.
Ha hả……
Ý cười nơi khóe miệng, càng thêm nùng lạnh.
Kiệt Hận Thiên nhẹ nhàng kéo tay nhỏ của Thịnh Vị Ương,
“Ương Ương, rời đi thôi.”
---
Bả vai Thịnh Vị Ương chấn động, gắt gao ôm chặt cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái, run rẩy loạng choạng, tiếng khóc thồi tan ở trong gió,
“Ba tuổi, anh nhìn em, anh nhìn em……”