“Em thực vui vẻ.” Hoàng Phủ Bạc Ý cười tươi một tiếng, “Nữ minh tinh kia sao rồi?”
“Phong sát rồi.” Lôi Nặc có chút không chuyên tâm, nhìn môi răng minh diễm trắng bóng của cô, khô nóng trong lòng rung động.
“Phong sát tốt!”
Hoàng Phủ Bạc Ý không dấu diếm hơi thở tà ác trên người chính mình chút nào.
Cô chưa bao giờ để ý tới định nghĩa người tốt và người xấu gì đó, nhưng cô biết, cô trước nay đều sẽ không thủ hạ lưu tình với người mình chán ghét.
Hoàng Phủ Bạc Ý một phen ôm cổ Lôi Nặc, chợt bĩu môi, làm càn nói,
“Thất thần cái gì? Còn không hôn em?”
Lôi Nặc ngẩn ra.
“Thình thịch” trái tim chợt nhảy hai cái, ánh trăng vỡ vụn rơi vào trong ánh mắt cô, cũng như năm đó, càng thêm sáng lạn, minh diễm.
Một nụ hôn rơi xuống.
……
Trong xe nhỏ hẹp, không khí ái ** muội càng ngày càng nóng.
Còn truyền ra âm thanh điều tình của nam nữ.
Người đàn ông giận, “Em cắn anh làm gì!”
Cô gái cười, “Vậy anh cắn em đi!”
“Đợi chút trở về thấy được, đám người kia lại muốn chê cười lão tử.”
Vừa rồi anh gửi tin tức ở trong diễn đàn kia, phỏng chừng người nào đó đã ôm bụng cuồng tiếu, anh đều có thể tưởng tượng được hình ảnh kia.
“Chê cười liền chê cười, không phải anh thường xuyên bị anh trai em, còn có bọn người anh Kỳ Nhị chê cười à?”
“Đó là Tiểu Xuyên Xuyên!”
“Có thể hôn nghiêm túc một chút không.” Mỗ nữ thực tà ** ác gãi gãi.
“……”