Mắt bích mê người của Iris sáng ngời, lập tức nhảy xuống từ ghế bãi biển, tóc dài màu vàng còn vung vung, vô cùng tung tăng chạy vội tới.
Khóe mắt tập thể yên lặng co giật, đổ mồ hôi g, hình ảnh này, nháy mắt có một loại cảm giác quen thuộc dùng xương gọi chó nhỏ ……
Thịnh Vị Ương nhịn không được “Xì” cười, suýt đã phun nước trái cây đàn uống trong miệng lên mặt Hoàng Phủ Bạc Ái, cười cong mắt,
“Ba tuổi, anh không cảm thấy Iris thật sự rất đáng yêu sao?”
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh giọng cứng ngắc,
“Em đáng yêu nhất.”
Thịnh Vị Ương nghe được trong lòng ngây ngất, còn giả vờ làm ra vẻ nói,
“Anh đây gọi là trong mắt hóa Tây Thi.”
Hoàng Phủ Bạc Ái ghét bỏ liếc cô,
“Lúc mắt em có ghèn anh cũng sẽ nói.”
Thịnh Vị Ương, “……”
Lại muốn đấm ngực……
……
Hoàng Phủ Bạc Ái lại chuyển mắt nhìn,
“Iris kia gọi là ngu ngốc. “
“Nha!” Thịnh Vị Ương ngước mắt, trợn tròn mắt, cực kỳ bất mãn bĩu môi, “Ba tuổi, sao anh nói đến khó nghe như vậy chứ!”
“Đầu năm nay lời nói thật đều khó nghe.” Sườn mặt hoa lệ của Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh diễm hơn.
Thịnh Vị Ương, “……”