Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người chấn động hai mặt nhìn nhau, tâm tư khác nhau.
Sở Nam Xuyên đột nhiên tròng mắt trắng dã vòng vo, lầm bầm lầu bầu một câu,
“Có cảm thấy lúc tên Hoàng Phủ kia giới thiệu nói ‘ phu nhân của tôi’, khoe khoang đến rất mẹ nó thiếu đánh không!”
“Vô cùng có!” Giọng nói Lôi Nặc hơi gầm nhẹ, ngửa đầu một ngụm uống sạch rượu vang đỏ trong ly đế cao.
Khóe mắt Kỳ Mộ Phi thoáng nhìn sang, vô tình vạch trần tâm tư của hai người đàn ông,
“Các người đây gọi là hâm mộ ghen tị oán hận trần trụi……”
Sở thiếu, “……”
Lôi thiếu, “……”
Thịnh Vị Ương lại kinh ngạc ngây ngốc.
Khi cô nghe thấy anh giới thiệu cô với mọi người, nói cô là phu nhân của anh, cho dù cô rõ ràng biết anh chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng mà, một khắc kia, cô lại vẫn không thể khống chế ngừng hô hấp.
Thậm chí, tim đập trong ngực cũng chợt đình chỉ!
Ở dưới ánh đèn mã não hoa lệ --
Đón đôi mắt sâu tà mị của anh, chỉ có ảnh ngược khuôn mặt nhỏ kinh ngạc của cô, thật giống như khắc thật sâu, cô chính là người anh yêu sâu đậm.
Ánh mắt sủng nịch, quá mức làm càn bao phủ cô, thật giống như một cổ lốc xoáy, bá đạo đắm chìm cô vào trong đó.
Giống như, rốt cuộc cô vẫn trốn không thoát……
……
Khi Dạ lão gia nhìn rõ ràng diện mạo của Thịnh Vị Ương, đột nhiên, biểu tình đại biến!
Thậm chí có chút thất thố xông lên một bước, nắm chặt tay Thịnh Vị Ương, ánh mắt trầm ổn chợt vỡ nát, phủ lên một tầng cực kỳ bi thương hỗn loạn, si ngốc kêu một tiếng,
“Thiên Tầm……”
Thịnh Vị Ương đột nhiên chịu kinh hách, nhanh chóng rút tay về, nhưng mà Dạ lão gia nắm đến rất chặt, hoàn toàn không tránh thoát được.