Sở Nam Xuyên tiếp tục bổ đao,
“Không nói lời nào không ai xem cậu là người câm đâu.”
Khóe môi Lôi Nặc kéo một cái, “...”
Hoàng Phủ Bạc Ái lãnh diễm đảo qua, ánh mắt như sương cuối cùng rơi ở trên thiệp mời trên bàn kia, môi mỏng hé mở,
“Nếu người ta đã mời, có đạo lý không đi sao.”
Một đám người nhịn không được bả vai run lên.
Kỳ Mộ Phi lại nhìn nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, ngữ khí cao lãnh nhiễm một tia tà mị,
“Phỏng chừng Kiệt Hận Rhiên cũng nhận được thư mời, đêm đó khẳng định sẽ đụng phải.”
Chợt, môi đỏ nhướng lên của Hoàng Phủ Bạc Ái hạ xuống một chút, ánh sáng tà ác lạnh băng nơi đáy mắt quá mức dọa người.
Sở Nam Xuyên nhìn đến cả người run lên, hai móng vuốt gắt gao ôm ngực gào khóc,
“Hoàng Phủ, cậu nha, đừng cười đến tà mị khiến người muốn phạm tội như vậy, lão tử quả thực không chịu nổi đâu”
“Cút.” Nếu không phải ở trong video, Sở Nam Xuyên đã bị Hoàng Phủ Bạc Ái nháy mắt hạ gục.
Sở Nam Xuyên lại phấn chấn tinh thần, cười đến vẻ mặt thiếu đánh,
“Hoàng Phủ, ông già của cậu đột nhiên giết đến biệt thự của cậu, cuối cùng tình hình chiến đấu như thế nào, có phải trực tiếp xách con báo nhỏ của cậu ném ra ngoài không”
Kỳ Mộ Phi và Lôi Nặc cũng quyết đoán dựng lỗ tai bát quái lên, mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Bạc Ái.
“Ông ta dám” Vị Bạc Ái thiếu gia nào đó chợt quát một tiếng, đám đàn ông động tác nhất trí ánh mắt mạo vọt lên lục quang.