Thịnh Vị Ương ngoan ngoãn nhíu mắt tiễn,
“Không không không, chị là thật lòng.”
Tròng mắt Hoàng Phủ Bạc Ý trắng dã, tỏ vẻ cô sẽ tin tưởng mới là lạ, ngày hôm qua cô ở trong điện thoại có nhắc tới chuyện mẹ không thích anh với Thịnh Vị Ương, tuy rằng cô cũng không biết nguyên nhân trong đó.
Hoàng Phủ Bạc Ý lại nhìn vẻ mặt mờ mịt của Iris đứng ở bên cạnh, đặc biệt nghiêm túc vỗ vỗ bả vai cô áy, ném một ánh mắt giống như đồng tình, yên lặng ý bảo,
“Iris, bằng không hiện tại cậu trực tiếp lại bay trở về nước Mỹ là được”
Iris càng mờ mịt, “Vì sao”
Hoàng Phủ Bạc Ý liếc mắt, “Làm tình địch của con báo nhỏ, phỏng chừng cậu sẽ tức giận đến lấy nước mắt rửa mặt cả ngày lẫn đêm”
Iris căm giận, “Không được cướp về”
Hoàng Phủ Bạc Ý đặc biệt bất đắc dĩ lắc đầu, người này nha..... mới là bạch ngọt ngốc chân chính đó.
Tuy rằng Iris biết nói tiếng Trung, nhưng cũng không có nghe hiểu ý tứ bên trong đoạn lời dạo đầu vừa rồi của Thịnh Vị Ương.
Đoạn lời nói kia của Thịnh Vị Ương, thứ nhất là giới thiệu gặp mặt với Vân Nhược Vi, thứ hai chính là hàm nghĩa càng sâu tầng hơn.
Nếu người và E đối với con trai của mình là cha không thương mẹ không yêu, vậy về sau đổi lại là tôi tới yêu anh ấy thật tốt.
Cô là đang bảo vệ anh, đau lòng anh.
Đương nhiên, làm vãn bối, lễ nghi lễ phép Thịnh Vị Ương nên có một chút cũng không thiếu, huống chi cô còn chủ động nhận sai.
Trung Quốc không phải có câu ngạn ngữ, không vươn tay đánh người mặt cười sao, Vân Nhược Vi càng không có lý do gì cố ý khó xử cô.
Con báo nhỏ, mày quả nhiên giảo hoạt phúc hắc nha!
……