Năm đó sau khi anh và Tiểu Nhị chia tay, ý chí tinh thần sa sút, thương tâm muốn chết, cùng Tiểu Lôi Lôi đêm khuya ngâm rượu.
Nhưng cũng chỉ giới hạn như thế, hận không thể buổi tối mỗi ngày uống đến say mèm, bị thủ hạ khiêng trở về, đâu còn biết chơi cái gì tình một đêm gì chứ.
Chẳng qua, một đêm kia……
Rốt cuộc chống đỡ không được từng đôi mắt bốc lục quang, Sở Nam Xuyên chợt đổ mồ hôi,
“Lão tử không nhớ rõ!
“Hừ!” Tập thể lạnh lùng hừ một tiếng, cuồng ném ánh mắt xem thường, còn không nhớ rõ! Quỷ mới tin tưởng đấy!
Nam Tiểu Tố bắt chéo chân, chân trắng nõn lắc lư ở phía dưới mí mắt Kỳ Mộ Phi, thật là…… giống như mãnh liệt đánh sâu vào thị giác,
“Sở thiếu, đã làm liền đã làm, thoải mái hào phóng thừa nhận đi, tất cả mọi người chúng tôi đều sẽ không chê cười anh! Dù sao cũng là ‘những cô gái chúng ta từng tổn thương vào năm đó’.
Đúng không, Kỳ Mộ Phi?”
Nam Tiểu Tố nhướng mày với Kỳ Mộ Phi, nháy mắt.
……
Ánh mắt Kỳ Mộ Phi khẽ nhắm lại, nghiêng ánh mắt một chút, hít sâu, sau đó gật gật đầu, đáp,
“Ừ.”
Nháy mắt, khóe miệng Hoàng Phủ Bạc Ái và Quý Diệc Thừa run rẩy một cái, bắn vèo vèo ánh mắt dao nhỏ tới.
Hoàng Phủ Bạc Ái, “Kỳ nhị, cậu ừ cái gì mà ừ!”
Quý Diệc Thừa, “Cái gì gọi là ‘những cô gái chúng ta từng tổn thương vào năm đó’!”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “ ‘Chúng ta’ này tuyệt đối không bao gồm tôi.”