Ở thành phố hận không thể gặp người liền nói anh là con rể tương lai của mình, không biết kiếm lời bao nhiêu hối lộ.
Nhìn đến cả người Nhan thị ủy cả kinh, sống lưng đổ mồ hôi lạnh, nháy mắt ngậm miệng, cực kỳ xấu hổ, lại mang theo siểm mị giải thích,
“Sở thiếu, tôi……”
Sở Nam Xuyên gần như không thèm liếc mắt một cái, xoay người, lại đẩy cửa vào phòng bệnh.
……
Nhan Chỉ Nhị vừa mới tiêm thuốc trấn định, nằm ở trên giường bệnh, nhưng người vẫn là thanh tỉnh, sắc mặt kém đến tựa như cà tím héo, tím đen tím đen, hai đôi mắt trống rỗng nhìn trần nhà.
Sở Nam Xuyên nhìn cô thật sâu, sao Tiểu Nhị lại mắc bệnh trầm cảm?
Chẳng lẽ là do cô ở nước Pháp mấy năm nay sao?
Nhưng mà, cô ở nước Pháp vẫn luôn học tập vẽ tranh, sao sẽ sinh bệnh?
Ánh mắt thâm túc của Sở Nam Xuyên phủ lên một tầng khí lạnh, bỗng chốc, mở miệng, nhẹ giọng gọi cô, “Tiểu Nhị.”
Nhan Chỉ Nhị giống như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm vào trần nhà như cũ, chỉ có nước mắt không ngừng chảy ra bên ngoài, áo gối đều ẩm ướt.
Sở Nam Xuyên cũng lâm vào trầm mặc.
……
Sau khi im lặng thật lâu.
Sở Nam Xuyên than một tiếng thật sâu, lại mở miệng kêu lên,
“Tiểu Nhị, nếu chúng ta không trở về được, vậy bắt đầu một lần nữa, được không?”
Bỗng dưng ---
Đôi mắt Nhan Chỉ Nhị run lên, ướt át trong ánh mắt càng nhiều, hơi có vẻ ngây ngốc quay đầu, nhìn anh,