Sở Nam Xuyên cố ý dùng ngón tay che mắt, một bộ dáng kinh sợ,
“Ngao ô ~~~ tên Hoàng Phủ này tuyệt đối tức sùi bọt mép vì hồng nhan nha!”
Lôi Nặc kích động đến máu huyết sôi trào,
“Chúng ta có cần đi lên giúp đỡ một chút không!”
Kỳ Mộ Phi khoanh tay trước ngực,
“Xem diễn cho tốt……”
……
“Ba tuổi.” Thịnh Vị Ương bỗng nhiên mở miệng gọi anh.
Cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái cứng đờ, gần như liền muốn đánh lên mặt Kiệt Hận Thiên, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay hung hăng trắng bệch, nắm tay của Kiệt Hận Thiên cũng đã sát tới bên tai Hoàng Phủ Bạc Ái rồi!
Dạ Lê không biết chắn giữa hai người đàn ông từ khi nào, tổ hợp ba người rất quỷ dị.
Giọng nói Dạ Lê lạnh lẽo,
“Hoàng Phủ thiếu gia, Kiệt thiếu gia, đêm nay là tiệc mừng thọ của gia phụ, nếu hai vị muốn đánh nhau tôi có thể cung cấp sân bãi, nhưng không phải ở chỗ này.”
Nói thật, anh cực kỳ thích thưởng thức trường hợp hai vị thiếu gia pk, nhất định…… rất xuất sắc.
……
Thịnh Vị Ương nhanh chóng tiến lên túm chặt cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái, Dạ Anh cũng một lần nữa khoác lên khuỷu tay Kiệt Hận Thiên.
Ánh mắt Thịnh Vị Ương hơi đổi, nhàn nhạt liếc mắt Kiệt Hận Thiên.
Tuy rằng cô xác thật có chút khổ sở, nhưng cô vẫn cứ nguyện ý tin tưởng Jay cố ý làm bộ không quen biết cô nhất định là có nổi khổ tâm riêng của anh.
Giống như cô, không phải cũng gạt Jay, không có nói chuyện kết hôn của cô và Hoàng Phủ Bạc Ái với anh ư?
Jay nhất định là có lý do khó nói gì đó!
Thịnh Vị Ương cầm nắm tay, thở một hơi thật dài, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Bạc Ái, vui vẻ cười nói,
“Ông xã, em đói bụng.”
Giọng nói chuông bạc truyền đến, còn mang theo ngữ khí làm nũng của thiếu nữ.