Thịnh Vị Ương nhẹ nhàng kéo bàn tay to của Hoàng Phủ Bạc Ái, nghịch ngợm cọ cọ đầu ngón tay ở trong lòng bàn tay của anh,
“Ba tuổi, đây là chuyện giữa em và Jay, em chỉ là đi ăn bữa cơm, biết rõ ràng một chút sự tình, sẽ trở về rất nhanh.”
Hoàng Phủ Bạc Ái cắn răng nói từng chữ,
“Anh ta mưu đồ bất chính với em!”
“Như vậy sao!” Thịnh Vị Ương rất vô tri kinh ngạc cảm thán một tiếng, chọc cho Hoàng Phủ Bạc Ái hận không thể trực tiếp khóa cửa phòng lại,
“Nhìn bộ dáng ngu xuẩn hậu tri hậu giác này của em đi!”
……
Thịnh Vị Ương cố ý suy nghĩ gật gật đầu, sau đó cười thuần lương, trong ánh mắt sáng lấp lánh lại lóe lên ánh sáng giảo hoạt,
“Nhưng mà em chỉ yêu sâu sắc anh thôi!”
Vì thế, vị thiếu gia kiêu ngạo nào đó rất kiêu ngạo nhướng mày, một chút cũng không khiêm tốn lại nhếch cái đuôi khổng tước lên.
Thịnh Vị Ương lại giống như làm nũng lắc lư cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái,
"Được rồi, ba tuổi, đừng nóng giận.”
Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên rất không được tự nhiên kéo kéo khóe miệng,
“Nếu anh và Kiệt Hận Thiên đánh nhau, em sẽ giúp ai?”
Nhìn vẻ mặt "nếu cô dám nói cô giúp Kiệt Hận Thiên cô nhất định phải chết" của của Hoàng Phủ Bạc Ái, Thịnh Vị Ương thực vô tội chớp chớp mắt, tiếp đó nói,
“Vì sao em phải giúp hai người đánh nhau! Em đương nhiên là chạy đi nha! Hai ngươi khẳng định đều sẽ đánh nhau, chẳng may ngộ thương em thì phải làm sao bây giờ?”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái đến khóe mắt run rẩy cũng không có!
Ngộ thương cô?
Cho dù anh làm chính mình bị thương cũng tuyệt đối sẽ không làm cô tổn thương nửa sợi lông!
Thiệt tình rất muốn tát một cái bẹp cô, sau đó gấp lại bỏ vào túi tiền, đi đến chỗ nào thì mang tới chỗ đó, xem cô còn chạy loạn khắp nơi không!