Sở Nam Xuyên ngồi ở trên ghế tài xế, nâng đầu, khóe miệng tựa hồ treo một nụ cười rất ôn nhu, xuyên thấu qua cửa sổ xe phía trước, nhìn chằm chằm vào ban công tầng lầu nào đó.
Cứ như vậy vẫn luôn chờ đến ánh đèn trong phòng lộ ra tắt đi.
Di động để ở trên ghế lái phụ bên cạnh, không ngừng chấn động vang lên, ánh sáng trên màn hình biểu hiện tên, “Tiểu Nhị”.
---
Sở Nam Xuyên nhíu mày, ôn nhu nơi khóe miệng rút đi, dưới mí mắt hơi thu liễm phủ lên một tầng sương mỏng.
……
Điện thoại tiếp thông, giọng nói người phụ nữ mang theo ý khóc mảnh mai truyền tới,
“Nam Xuyên, anh ở nơi nào? Sao vẫn luôn không tiếp điện thoại, một mình em ở bệnh viện, rất sợ hãi, anh có thể tới đây bồi em hay không……”
Môi mỏng của người đàn ông hé mở,
“Đêm nay chính em nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì ngày mai lại nói.”
“Nam Xuyên, em……”
“Ngủ đi.”
"Tút tút-” Âm bận truyền đến, phòng bệnh, đôi mắt Nhan Chỉ Nhị trống rỗng, gắt gao trừng mắt nhìn tư liệu ảnh chụp bày ở trước mặt.
Bởi vì buổi sáng gặp được đứa bé kia dáng dấp gần giống Sở Nam Xuyên y như đúc, cho nên, buổi chiều Nhan Chỉ Nhị liền thuê thám tử tư đi điều tra.
Không nghĩ tới lại có chụp được ảnh chụp Nam Xuyên và mẹ của đứa bé kia mẹ ở quán cà phê! Thậm chí, Nam Xuyên còn mang người phụ nữ đó về nhà họ Sở!
Bỗng chốc, đồng mắt lo lắng mở to, lộ ra như ý nguyền rủa âm trầm độc ác……
……