Thịnh Vị Ương kéo cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái, hơi mỉm cười với Dạ Lê, hơi mang theo xin lỗi, rốt cuộc đêm nay là tiệc mừng thọ của cha người ta, quỷ ấu trĩ còn tức giận lung tung.
“Ngượng ngùng, Dạ thiếu.”
Dạ Lê liếc mắt nhìn Thịnh Vị Ương một cái, hàm dưới hơi gật, ý bảo không có việc gì.
“Anh, bọn họ……” Dạ Anh oán hận trừng mắt nhìn Thịnh Vị Ương, ấn đường Dạ Lê hơi ngưng đọng, Dạ Anh liền im lặng.
Thịnh Vị Ương làm lơ ánh mắt ác độc của Dạ Anh, lại nhìn Kiệt Hận Thiên, cười trầm tĩnh, ánh mắt trong suốt sạch sẽ không có bất kỳ tạp chất nào,
“Kiệt thiếu, chúng tôi trước xin lỗi không tiếp được.”
Tâm Kiệt Hận Thiên chợt tê rần, tựa như dao găm bén nhọn thẳng tắp đâm một nhát vào trong lòng.
Trơ mắt nhìn cô nắm tay Hoàng Phủ Bạc Ái, cùng nhau đi đến bàn ăn bày món ăn rượu ngon bên cạnh.
Bàn tay buông xuống ở bên chân, không tự giác hung hăng nắm chặt.
Ương Ương, anh nên nói cho em biết như thế nào đây……
……
Tất cả mọi người trên yến hội thật cẩn thận yên lặng xem diễn, không có người chú ý tới, tầm mắt chói chặt đồng dạng của người đàn ông trong đám người.
Vào một khắc Thịnh Vị Ương và Hoàng Phủ Bạc Ái cùng xuất hiện ở tiệc tối, lông mày anh tuấn của Lạc Trạch chợt nhíu chặt, phủ kín thần sắc khiếp sợ!
Sao có thể!
Sao Thịnh Vị Ương lại kết hôn với Hoàng Phủ Bạc Ái!
Trong khoảng thời gian này từ sau khi cô về nước, anh vẫn luôn phái người âm thầm điều tra tung tích của cô, nhưng một chút tin tức cũng không có.
Chẳng lẽ đều là bị Hoàng Phủ thiếu gia kia ngăn chặn? Cho nên, Hoàng Phủ Bạc Ái cũng đang điều tra anh?
Ai cũng biết, Bạc Ái thiếu gia của Hoàng Phủ đế quốc máu lạnh vô tình, anh ta là thật tình yêu Thịnh Vị Ương, hay chỉ là chơi đùa……
Bỗng chốc, đường nét tuấn dật của người đàn ông, xẹt qua một tia sáng lạnh sắc bén.